NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 209

“Cô ta sẽ đợi chúng ta giải quyết gã đã,” Brooks nói tiếp, “sau đó cô

ta mới mò về, đợi tới sáng để đến bảo chúng ta cô ta bị trượt chân vì
một bánh xà phòng hay thứ vớ vẩn gì đó. Tôi muốn cậu cứ đứng ngoài
cuộc thôi, chớ nói gì với gã. Tôi không muốn cậu nói gì cả.”

“Tôi sẽ làm thế.”
Brooks chẳng buồn gõ cửa, vì Missy vẫn để cửa mở toang hoang

lúc cô ta bỏ chạy. Anh đứng lại chỗ đoạn cuối cầu thang, gọi lớn.

“Không biết gã có nghe thấy hay không nữa,” Ash nói.
“Gã nghe thấy. Chúng ta sẽ không vào. Cứ đợi ở ngoài này, nơi

chúng ta có đến cả tá nhân chứng.”

“Cho việc gì?”
“Cho những gì sắp tới. Ty! Anh có khách này.”
“Tôi bận” Brooks nhìn thấy một ngọn đèn nhá lên bên kia phòng

khách. “Tôi đang sửa sang lại nhà cửa.”

“Thấy rồi. Phiền anh một phút thôi.”
“Vậy thì cứ vào đi. Xin mời tham gia bữa tiệc?”
“Tôi mà vào đấy, tôi sẽ tống anh vào tù. Nếu anh ra ngoài này,

chúng ta sẽ chỉ nói chuyện thôi.”

“Ối trời. Một thằng đàn ông không được thu vén việc vặt trong

chính nhà mình sao?” Ty lảo đảo ra cửa, mắt lờ đờ, máu lấm tấm trên
mặt ở những vị trí Brooks đoán do kính vỡ cắt phải. “A, chào Ash.
Giờ tôi có thể làm gì cho các đầy tớ của nhân dân tối nay đây?”

“Trông như anh vừa nốc hết cả chai Rebel Yell rồi,” Brooks nói,

trước khi Ash kịp quên lời dặn và lên tiếng trả lời.

“Có luật nào cấm đâu. Tôi ở trong ngôi nhà bỏ mẹ của tôi kia mà.

Tôi đâu có lái xe. Tôi đâu có vận hành máy móc.” Gã cố lên giọng,
nhưng phải cúi gập người và thở khò khè vì sặc lúc cười.

“Missy đâu?”
“Tôi biết chết liền. Tôi về nhà. Không thấy bữa tối trên bàn. Nhưng

cô ta thì lại có thời gian lải nhải. Hết lải nhải rồi lại chì chiết. Tôi đã ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.