NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 218

Anh hơi sặc whiskey, sau đó lấy tay xoa xoa lên mặt cười. “Bản

chất đàn ông.” Rồi anh nghiêm túc trở lại, nhấp một ngụm nhỏ. “Trời
cũng không đổi được.”

“Phương pháp của anh không theo lệ thường, nhưng kết quả rất ổn.

Nhưng anh cảm thấy hối tiếc và hơi buồn. Sao vậy?”

“Gã từng là một người bạn. Không thân nhất, không gần nhất,

nhưng là một người bạn. Tôi quý họ và thích sự tỏa sáng của họ. Tôi
thấy tiếc khi nhìn họ sa sút thế này. Tôi thấy tiếc vì là một phần khiến
họ sa sút.”

“Anh sai rồi. Mọi việc sẽ tùy thuộc vào cách họ giải quyết và tìm

kiếm sự giúp đỡ cho những vấn đề của họ, nhưng chừng nào cả hai
người vẫn không thể làm điều đó thì họ sẽ chẳng bao giờ giải quyết
được những vấn đề ấy. Những gì anh làm khiến anh ta chỉ có hai lựa
chọn. Vào tù hoặc nhận sự giúp đỡ. Nhiều khả năng là khi tỉnh táo và
đối mặt với những lựa chọn cùng kết quả ấy anh ta sẽ chọn cách nhận
sự giúp đỡ. Và có vẻ cô ta cũng rất lệ thuộc nên cô ta cũng sẽ chọn
như vậy. Tôi nghĩ những hành động của anh rất phù hợp với nhiệm vụ
và tinh thần của công việc. Cũng như trong khuôn khổ tình bạn.”

Anh đặt ly whiskey chưa uống hết sang một bên. “Tôi đã nghĩ mình

nên về nhà với tâm trạng cùng cơn đau và sự bực bội. May mà tôi
chưa làm vậy.” Anh tiến tới nắm lấy tay cô. “Để anh đưa em lên
giường, Abigail.”

Ánh mắt cô nhìn anh. “Vâng.”
Vâng. Anh ngạc nhiên khi thấy mọi việc diễn ra thật ngọt ngào, thật

suôn sẻ. Cô đã biến nó thành đơn giản.

Vâng.
Anh đứng lên, kéo cô đứng dậy. “Có lẽ em nên chỉ đường cho anh.”
“Ý anh là tới phòng ngủ?”
“Đúng vậy. Anh chỉ biết những gì chúng ta sẽ làm ở đó thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.