NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 220

“Không. Em có cách của...”
“Riêng em. Được thôi.” Anh bước vẩn vơ, xem xét khu máy tính

được bài trí giống hệt dưới tầng một.

“Anh thắc mắc phải không.” Cô gập chiếc chăn lông vịt giản dị lên

chiếc ghế dài dưới chân giường. “Em đang làm việc. Em rất tin vào
vấn đề an ninh, và cảm thấy có nghĩa vụ phải sử dụng và kiểm tra các
sản phẩm và hệ thống.”

“Anh nghĩ điều đó đúng thôi. Nhưng thế không phải là tất cả.” Anh

quay người, ánh nhìn lộ vẻ cảm kích khi cô lấy một chiếc bao cao su
từ ngăn kéo chiếc bàn đầu giường và đặt lên mặt bàn. “Và chúng ta
không cần nói về chuyện đó lúc này. Anh để vũ khí lên bàn được
không?”

“Vâng. Em cởi đồ nhé?”
“Không. Anh có cách riêng mà.”
Sau khi tháo súng, đặt xuống bàn, anh đến bên cô, một bàn tay vuốt

dọc mái tóc, gờ má, vai cô. “Anh thích tự mình phát hiện xem thứ gì
nằm bên dưới cơ.”

Anh hôn cô, kiểm tra, đùa bỡn, những ngón tay anh vẫn lướt nhanh,

trên mặt cô, xuống sườn cô, ngược lên lưng cô. Nhẹ nhàng và thoải
mái vì anh có thể cảm nhận được cô đang cố nén.

“Đôi tay anh tuyệt quá.”
“Anh vẫn chưa sử dụng chúng nhiều ở chỗ em quan tâm nhất đâu.”
“Nhưng anh sẽ làm thôi. Em rất muốn thấy,” cô nói khi bắt đầu cởi

áo sơ mi của anh. “Anh không mặc đồng phục như cấp dưới của anh.”

“Anh đã bỏ thói quen ấy. Cũng chẳng muốn đóng bộ thêm lần nữa.”
“Em thích anh như vậy. Anh thể hiện uy quyền theo một cách

khác.” Cô mở áo sơ mi của anh, xòe rộng hai bàn tay trên ngực anh.
“Thân hình anh rất rắn chắc.”

“Cảm ơn em.”
Và ngước mắt nhìn vào anh. “Em cũng vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.