NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 256

“Anh sẽ hỏi em một câu. Nếu em không sẵn sàng trả lời, em cứ nói.

Nhưng đừng nói dối anh. Có phải là một người chồng, chồng cũ, bạn
trai hay đại loại thế đã làm em tổn thương phải không?”

“Không. Không. Không hề có ai như vậy. Không ai làm em tổn

thương cả.”

“Em tổn thương thấy rõ. Hay ý em là không có ai đánh đập hành hạ

em?”

“Vâng.” Bình tĩnh hơn, cô chấm chấm mắt bằng chiếc khăn mềm,

rồi đăm đăm nhìn khu nhà kính của mình. “Em có thể tự chăm lo cho
mình. Em không có chồng hay bạn trai hay các mối quan hệ.”

“Giờ em có một mối quan hệ rồi đấy.” Bước lại, một tay anh đỡ lấy

cằm cô, tay kia lau đi những vệt nước mắt đang khô dần trên má cô.
“Em sắp phải vận dụng bộ óc siêu đẳng của em để tìm cách thích nghi
với việc đó.”

“Em không như những người khác, Brooks.”
“Em rất kỳ lạ. Tại sao em lại không thể như vậy chứ?”
“Anh không hiểu đâu.”
“Vậy hãy giúp anh hiểu.”
Liệu cô có thể nói được với anh đến chừng nào? Nếu anh hiểu, vừa

đủ, có thể mọi việc sẽ kết thúc.

“Em muốn một chút rượu.”
“Anh sẽ đi lấy.” Cô chưa kịp có ý kiến gì anh đã bước trở vào bên

trong. Cô tranh thủ lúc đó sắp xếp lại những ý nghĩ của mình. Mong
ước có thêm thời gian chuẩn bị chẳng ích gì cả, cô nhủ mình.

“Em không cần anh làm mọi việc cho em,” cô bắt đầu nói, lúc anh

mang rượu ra. “Việc để em tự làm là rất quan trọng.”

“Rượu vang ư? Nghiêm túc chứ?” Anh cầm chỗ rượu của mình đi

tới bậc hiên, ngồi xuống. “Hành xử cũng rất quan trọng. Lịch thiệp
một cách đơn giản thôi. Mẹ anh là một phụ nữ độc lập, rất tháo vát,
nhưng anh vẫn lấy cho bà ly rượu vang. Từ những gì anh thấy, những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.