NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 286

Anh quá bạo, cô nghĩ, khi đến nhà cô sau nửa đêm. Cô ước gì lúc

này mình đã tắt hết đèn và lên giường. Nếu cô làm vậy, ít nhất anh sẽ
không có lý do gì nghĩ cô vẫn đợi anh.

Cô sẽ bảo anh cô sắp đi ngủ và rất mệt không muốn có ai ở bên.

Đơn giản và hợp lý, cô nghĩ, lúc đi ra cửa.

Cô mở cửa lúc anh bước ra khỏi xe, và nhờ ánh sáng những ngọn

đèn an ninh, cô nhìn gương mặt anh, những cử động của anh, vẻ mệt
mỏi, giận dữ, buồn phiền.

“Xin lỗi em.” Anh đứng một lúc ở thềm hiên nhà, ngập trong ánh

sáng rực rỡ. “Lẽ ra anh nên gọi điện sớm hơn. Lẽ ra anh nên về nhà.”

“Anh có làm vậy đâu.”
“Không. Mọi việc rất phức tạp.” Anh thọc một bàn tay qua mái tóc.

“Và anh đến đây khi còn chưa kịp nghĩ xem đã muộn thế nào rồi. Em
vẫn còn thức.”

“Vâng.” Vẻ cương quyết của cô dịu hẳn và tan biến khi cô nhìn kỹ

gương mặt anh. “Em đang pha trà. Anh muốn uống trà không?”

“Tốt quá.” Anh đi lên bậc tam cấp. “Anh xin lỗi anh đã không cho

em biết anh sẽ đi lâu như vậy.”

“Anh có công việc. Em cũng vừa làm việc xong.”
Không nói gì, anh quàng tay quanh người cô, áp mặt vào tóc cô.

Không phải để vui thích, cô nhận ra như vậy. Cô phải mất một lúc mới
giải mã được ý nghĩa của cái ôm ấy. Anh tìm thấy sự thoải mái. Anh
tìm đến cô vì muốn được thoải mái, và không ai khác làm được vậy.

Cô định vỗ nhẹ lưng anh nhưng lại thôi. Nhắm mắt lại, cô cố gắng

hình dung những gì mình muốn. Cô xoa xoa lưng anh theo những
vòng tròn nhỏ, cho tới khi cô nghe thấy anh thở dài.

“Siêu nước đang sôi,” cô bảo anh khi nghe thấy tiếng còi rít lên.
“Phải.” Nhưng anh chần chừ một lúc nữa rồi mới lùi lại.
“Anh vào đi. Em cần khóa cửa.”
“Để anh làm cho.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.