NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 289

“Phải, chính thế, và Russ cùng bố mẹ anh ấy sẽ không nhượng bộ

khi Lincoln Blake bức bách họ. Lúc tối anh đã nói chuyện với anh ấy
và thằng ranh kia.”

“Anh cũng sẽ không nhượng bộ.”
“Phải, anh sẽ không nhượng bộ. Justin và lũ bạn nó đang qua đêm

trong buồng giam. Ngày mai chúng sẽ nộp tiền tại ngoại, Blake sẽ làm
việc đó. Nhưng Justin có hai lựa chọn. Nó giải trình và ngồi tù, hoặc
nó ra tòa và ngồi tù, nhưng lần này nó xong rồi. Và dù thế nào thì nhà
Blake cũng phải đền bù thiệt hại đầy đủ. Trời ạ, bực cả mình.” Anh bật
dậy, đi nhanh về phía cửa sổ. “Lẽ ra anh nên về nhà.”

“Anh sẽ không bực tức ở nhà à?”
“Không, anh nổi cáu ở bất kỳ đâu. Cái thằng cha khốn kiếp hút

thuốc như ranh, hãnh tiến và béo ị ấy lại đe dọa anh chuyện công việc,
và anh sợ gã chắc?”

“Gã bố à?”
“Phải, là gã bố.”
“Gã có đuổi việc được anh không?”
“Nếu gã làm được thế thì người ta cứ giao việc cho ai thì giao. Anh

chẳng thèm nếu anh không làm nổi việc đếch gì. Không có chuyện
một thằng cậy quyền cậy thế ất ơ nào đó thích làm gì thì làm trong khi
anh cứ phải nhắm mắt làm ngơ đâu.”

“Đồng tiền là sức mạnh mà,” Abigail nói khẽ, “nhưng nó không

phải là sức mạnh duy nhất.”

“Chúng ta sẽ biết thôi. Anh đã đến nói chuyện với bố mẹ Russ, rồi

với Russ và Seline - vợ anh ấy- sau khi anh làm việc với luật sư. Bà cụ
khóc. Bà Conroy ấy. Người phụ nữ vui tính, đáng mến lúc nào cũng có
lọ bánh quy đậu phộng bơ này gần như suy sụp và chỉ biết khóc. Lẽ ra
anh đã phải tìm cách tống khứ thằng ranh mất dạy kia trước khi mọi
việc đến nước này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.