NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 302

đưa mẹ con về nhà,” ông nói với Russ.

“Có cần con ghé qua không?”
Bà Hilly lắc đầu, đôi mắt vẫn còn u ám, mái tóc sáng màu mà bà

truyền lại cho con trai mình được vấn thành một túm đuôi ngựa. Bà
hôn lên má Russ. “Bố mẹ sẽ ổn thôi. Russ.” Đến lượt bà hôn lên má
Brooks. “Nhà bác rất biết ơn con.”

“Bác không cần phải nói thế.”
“Bà vẫn còn buồn,” Seline thì thào, khi gia đình chồng cô đi ra

ngoài. “Bà không sao nổi khùng lên được. Em lại muốn bà nổi khùng
lên. Làm được thế bà sẽ cảm thấy đỡ hơn.”

“Em nổi khùng cũng đủ cho tất cả chúng ta rồi.”
Seline hơi mỉm cười. “Chúa mới biết. Em phải đến trường. Có lẽ

giờ bọn trẻ nhốn nháo vì tiết học thay thế sáng nay rồi.”

Cô ôm chặt Brooks, rồi quay sang Russ, ôm lấy chồng một lúc lâu.

“Đừng bực dọc quá, anh yêu,” cô nói với chồng.

“Để tớ mời cậu một cốc cà phê,” Brooks nói với Russ khi chỉ còn

lại họ.

“Tớ cần về chỗ khách sạn.”
“Vài phút thôi, giảm bớt áp lực ấy mà.”
“Thế cũng được. Tớ sẽ gặp cậu ở quán.”
Lúc Brooks đi vào quán, Kim cầm lấy ấm cà phê và đi dần về phía

anh. Cô ấy chỉ một quầy, lật ngửa chiếc cốc trên mặt bàn, rót ra.

“Sao?” cô nói.
“Chỉ cà phê thôi, cảm ơn chị.”
Cô ta huých vào vai anh. “Làm sao tôi còn giữ được vị trí là Nữ

hoàng Tin tức nữa nếu cậu không chiếu cố cho tôi? Cậu muốn tôi bị hạ
cấp à?”

“Đâu có. Chúng ta chưa nói được. Chúng phải nộp tiền bảo lãnh

đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.