NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 315

“Thế thì em đi tắm đi. Anh có thể cho đồ ăn vào lò, và lấy rượu

vang. Theo những gì nhìn thấy thì hôm nay em làm việc chăm chỉ hơn
anh rồi. Đây.” Anh cầm lại bó hoa. “Anh sẽ cắm vào nước cho em. Gì
vậy em?” anh nói khi cô chỉ đăm đăm nhìn anh.

“Không sao. Em... em xong ngay đây.”
Cô không biết chắc phải làm gì, anh kết luận, khi nghe anh đề nghị

giúp đỡ ở mức tối thiểu và cơ bản nhất. Nhưng cô đã chấp thuận, anh
nghĩ bụng lúc đi vào trong đổ nước vào bình. Mà chẳng hề tranh cãi
hay viện cớ gì. Đó là một bước tiến mới.

Anh đặt hoa lên quầy bếp, hy vọng cô sẽ bài trí lại sau, và chắc chắn

là khi anh không ở bên. Anh bật lò nướng, đặt ở chế độ thấp, cho món
thịt hầm vào.

Anh lấy rượu vang và hai chiếc ly mang ra hiên trước, và sau khi rót

ra, anh cầm riêng ly của mình đứng tựa vào cột, ngắm hoa của cô.

Anh thừa hiểu về chuyện làm vườn để thấy rằng công việc ấy chiếm

của cô hàng tiếng. Anh cũng thừa hiểu về chuyện làm vườn để nhận ra
cô rất có sở trường về màu sắc, phối cảnh và mạch ý tưởng.

Và anh thừa hiểu về con người để quả quyết rằng việc trồng mảnh

vườn ấy là một tín hiệu sở hữu và ổn định cuộc sống nữa. Đất của cô,
vườn của cô.

Một tín hiệu tốt.
Lúc cô bước ra, anh ngoảnh nhìn cô. Mái tóc còn ướt hơi ôm lấy

khuôn mặt, và từ cô tỏa ra mùi thơm như chính mùa xuân vậy.

“Đây là mùa xuân đầu tiên của anh từ khi trở lại Ozark,” anh nói và

đưa cho cô một ly vang. “Anh đang ngắm mùa xuân trở lại. Đồi núi
dần phủ sắc xanh, hoa dại bung nở, sông suối đều có nước chảy róc
rách. Ánh sáng, khoảng tối, ánh nắng trên những cánh đồng hoa màu
mới trồng. Tất cả lại bắt đầu một mùa mới. Và anh biết mình chẳng
muốn sống ở đâu khác. Từ giờ trở đi, nơi đây lại là nhà.”

“Em cũng cảm thấy thế. Đây là lần đầu tiên em cảm thấy như vậy.

Em rất thích thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.