NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 357

“Đâu có.”
Ngốc nghếch, cô lặp lại trong đầu.
“Đêm đó, em nhìn qua cánh cửa trượt bằng kính, và em nhìn thấy

hai người đàn ông cùng với gã Alexi. Em không thấy Julie. Mới đầu
bọn chúng nói bằng tiếng Nga, nhưng em có học tiếng Nga. Em rất
thích ngôn ngữ, và em có năng khiếu với chúng. Em hiểu hết. Cái gã
đó, tên hắn là Korotkii. Yakov, hắn buộc tội Alexi lấy tiền của gia
đình. Chúng cãi nhau, và ban đầu Alexi rất ngạo mạn. Nhưng chuyện
đó không được lâu. Korotkii nói gã đã thông tin cho cảnh sát sau khi
bị bắt do ma túy. Còn tên kia, hắn to con, bắt Alexi quỳ xuống, và
Alexi tỏ ra sợ hãi. Gã tìm cách mặc cả, rồi dọa dẫm, rồi van xin. Anh
cầm lấy tay em được không?”

Anh cầm lấy hơi siết lại. “Cứ dừng lại khi em thấy cần dừng lại.”
“Cần nói cho xong đã. Korotkii bắn gã một phát, rồi bắn tiếp phát

nữa vào thái dương. Hắn bắn gã như việc anh khởi động xe hơi hay
mặc áo vậy. Một việc rất bình thường. Rồi Julie xuất hiện. Cô ấy
không mặc đồ, và cô ấy cũng bị mệt. Cô ấy chưa kip nói, chưa kịp
nhìn, gã Korotkii đã bắn cô ấy, như một phản xạ, như việc anh đập
một con muỗi vậy. không thể tin được.”

“Đây, nào, hãy dựa vào anh.” Anh buông tay để vòng cánh tay

quanh người cô, kéo cô sát lại khi họ đi.

“Mặc dù vậy, hắn tỏ ra bực tức, Korotkii ấy, bởi vì hắn không hề

biết cô ấy ở đó, bởi vì tin tức của hắn không hề nhắc đến cô ấy. Hoặc
là em. Bọn chúng không hề biết về em, co ro bên ngoài cánh cửa trượt,
đờ đẫn. Chỉ biết đờ đẫn.”

Lẽ ra mình không nên ra ngoài, Abigail nghĩ bụng. Đôi chân cô cảm

giác đứng không vững, và bụng cô bắt đầu đảo lộn. Cô ước gì mình có
thể ngồi xuống, ước gì cô không phải nhìn, nghe và cảm nhận mọi
chuyện rõ ràng đến vậy.

“Như thế đủ rồi,” Brooks thì thầm. “Để anh đưa em vào nhà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.