NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 359

“Giờ chúng ta sẽ vào trong nhà. Anh cần chìa khóa của em.” Cô

móc chìa khóa ra, đưa cả cho anh. “Họ đưa em tới một ngôi nhà, là
nhà an toàn. Họ ở đó với em, và sau đó chú John đến. Sĩ quan Tư pháp
John Barrow, và Sĩ quan Tư pháp Theresa Norton. Anh giống hệt chú
ấy, giống chú John. Kiên nhẫn, thấu hiểu và tốt bụng.”

“Chúng ta sẽ ngồi xuống đã. Anh sẽ đi nhóm lửa, rồi pha cho em ít

trà.”

“Giờ đã quá muộn để đốt lửa sưởi rồi anh.”
“Anh muốn một đống lửa. Được chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Cô ngoan ngoãn ngồi xuống. “Em cảm thấy hơi

lạnh.”

“Cứ ngồi yên, nghỉ ngơi một chút cho tới khi anh xong việc.”
“Họ gọi cho mẹ em. Bà quay về. Bà không muốn em ra làm chứng,

hoặc ở trong nhà an toàn mà cảnh sát Tư pháp bảo vệ, hay chấp nhận
Chương trình bảo vệ nhân chứng.”

“Bà lo lắng cho em thôi,” Brooks nói trong lúc đặt củi mồi.
“Không phải. Bà muốn em bắt đầu chương trình mùa hè, quay trở

lại Harvard, trở thành bác sĩ phẫu thuật thần kinh trẻ nhất trong số đội
ngũ nhân viên tại bệnh viện Silva ở Chicago. Em đang làm hỏng kế
hoạch của bà, và bà đã tốn rất nhiều thời gian và nỗ lực. Khi em không
đi theo bà, bà bỏ ra ngoài, giống như bà đã làm vậy vào cái ngày mọi
chuyện bắt đầu. Em chẳng bao giờ còn nói chuyện với bà nữa.”

Brooks ngồi quỳ trên hai chân. “Bà ấy không đáng một lời, không

đáng một lời từ em.” Anh đánh một que diêm vào mảnh giấy đã vò
nhàu, nhìn nó bén lửa, bắt lửa vào củi mồi. Anh nhận ra mình cảm
thấy đúng y như vậy, sẵn sàng bùng lên và cháy bừng bừng. Nhưng cô
không cần chịu đựng thêm cơn giận của anh nữa.

“Anh sẽ đi pha trà. Cứ ngồi nghỉ vài phút đi nhé.”
“Em muốn kể anh nghe toàn bộ câu chuyện.”
“Được rồi, nhưng em cứ nghỉ ngơi một chút đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.