NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 361

ra’ em theo những tiêu chí của bà ấy. Tức là em thông minh, xinh đẹp
và khỏe mạnh, như thể là em nợ bà ta điều đó. Càng khốn nạn hơn.”

“Bản chất di truyền của em...”
“Thôi đi. Anh chưa xong. Bà ta sắm quần áo cho em theo ý bà ta

muốn, cho em học hành cũng theo ý bà ta, và anh dám cược rằng để
em tiếp xúc với những người bà ta chọn, đọc những gì bà ta chọn, ăn
những gì bà ta lựa. Anh có nói sai không?”

Abigail chỉ có thể lắc đầu.
“Có thể bà ta chẳng bao giờ giơ tay đánh em, có thể cho em ăn học

đầy đủ, với một mái nhà khang trang che mưa nắng, nhưng cưng à, em
đã bị ngược đãi suốt mười sáu năm đời mình đấy. Rất nhiều đứa trẻ sẽ
tìm cách trốn chạy hoặc tệ hơn nữa. Em cắt tóc và lén đi chơi vũ
trường. Em muốn trách cứ ai đó khác ngoài gã sát thủ và chủ của hắn
thì hãy trách chính bà ta ấy.”

“Nhưng...”
“Em đã bao giờ đi điều trị tâm lý chưa?”
“Em không điên.”
“Không, không hề. Anh chỉ đặt câu hỏi thôi.”
“Theo em nhớ thì em vẫn trị liệu cho tới khi em rời khỏi nhà mình.

Bà ấy thuê một trong những bác sĩ nhi hàng đầu ở Chicago.”

“Ngay cả chuyện bác sĩ em cũng không được lựa chọn.”
“Không hề,” Abigail thở dài nói. “Không, lựa chọn không có trong

lịch trình của bà ấy.”

Anh ôm lấy gương mặt cô, đặt lên môi cô một nụ hôn. “Em là một

phép màu, Abigail. Ở chỗ em có thể xuất thân từ một thứ lạnh lùng, vô
cảm, và trở thành con người đúng là em. Em nhớ điều đó nhé. Em có
thể kể nốt cho anh phần còn lại khi em sẵn sàng.”

“Anh sẽ lại hôn em chứ?”
“Em không cần phải hỏi anh lần thứ hai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.