NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 399

“Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi đang chụp ảnh. Tôi là nhiếp ảnh gia.

Tôi chỉ đang đi chụp vài bức ảnh, cảm nhận mọi thứ, và tôi mải mê
quá nên đi xa hơn dự định. Tôi xin lỗi, tôi không nên phớt lờ những
biển báo cấm vượt qua. Cô có thể gọi cho cảnh sát. Chỉ xin đừng bắn
tôi. Tôi - tên tôi là Roland Babbett. Tôi trọ trong Quán trọ Ozark. Cô
có thể kiểm tra.”

“Làm ơn tháo ba lô của anh ra, đặt xuống, bước lùi ra xa.”
“Được được.”
Anh ta không mang theo súng - cô đã nhìn anh ta xoay trọn một

vòng và thừa sức nhận ra súng. Nhưng có thể anh ta giấu súng trong
ba lô.

“Cô có thể giữ cái ba lô,” anh nói lúc đặt nó xuống. “Ví của tôi

trong đó. Cô có thể giữ tiền.”

“Tôi không cần tiền của anh.”
“Nghe này, nghe này, tôi bị lạc. Tôi đánh rơi la bàn và làm nó bị vỡ.

Tôi nhìn thấy ngôi nhà gỗ qua ống nhòm lúc tôi quét một lượt. Tôi chỉ
đến nhờ giúp đỡ. Xin hãy gọi cho cảnh sát giúp tôi.”

“Anh để xe của mình ở chỗ nào?”
“Nếu biết tôi đã không bị lạc. Tôi không định lừa gạt đâu,” anh ta

nói thêm thật nhanh. “Tôi lái xe ra khỏi Bickford, đi về phía nam thị
trấn khoảng một dặm, sau đó tôi đi bộ. Ánh sáng rất tốt, cả các bóng
râm nữa. Tôi muốn làm vài phát. Ý tôi là ảnh ấy,” anh ta nói, mắt dè
chừng nhìn khẩu súng.

“Anh nên tôn trọng đất tư.”
“Vâng, cô nói đúng. Tôi rất xin lỗi.”
Cô chỉ tay. “Nếu anh đi lối đó, anh sẽ ra đến đường. Rẽ trái. Anh sẽ

tìm thấy xe mình sau khoảng một phần tư dặm nữa.”

“Vâng. Cảm ơn cô. Tôi chỉ...”
“Cấm lấy ba lô của anh,” cô bảo anh ta lúc anh ta vừa rời khỏi hiên

mà không mang theo ba lô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.