NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 416

“Thoải mái đi em,” Brooks nói và dừng lại trước một căn nhà nhỏ

bé hai tầng có gara liền kề và một cây phong đỏ rất đẹp ở sân trước.

“Không thể được.”
Anh ngó sang để hai người mặt đối mặt. “Vào hay đi, Abigail? Tùy

em chọn thôi.”

“Vào, nhưng em không sao thoải mái được.”
Nếu cô phải trốn chạy, cô sẽ không cho phép anh theo cô. Cô không

cho phép anh từ bỏ cuộc sống, gia đình, thế giới của anh. Cô có một
bộ chìa khóa dự trữ trong túi, và có thể thoát ra ngoài và đi, nếu cần.
Nếu chuyện đó xảy ra...

“Bất kỳ chuyện gì xảy ra, em cần anh biết rằng mấy tuần qua là

quãng thời gian tuyệt nhất đời em. Ở bên anh đã làm thay đổi em. Với
em chẳng còn gì như cũ được nữa, và em rất vui vì điều đó.”

“Chúng ta sẽ chiến thắng vụ này, bắt đầu từ giờ.”
“Vâng.” Cô ra lệnh cho Bert ở lại, và ra khỏi xe.
Sau khi Brooks đi vòng qua mũi xe, anh nắm lấy tay cô. Cô phải cố

hết sức tập trung vào mối liên hệ ấy trong lúc tim cô bắt đầu đập thình
thịch.

Ánh đèn vẫn sáng qua cửa sổ, và cô có thể ngửi thấy mùi mùa xuân,

và mùa hè đang đến gần - mùi cỏ, cây vòi voi, cẩm chướng, vài bông
hoa hồng nở sớm. Cô cảm thấy nỗi lo lắng hình thành, như một khối
đè nặng trên ngực cô, và nhắm mắt lại để trấn tĩnh một lúc trong khi
Brooks gõ cửa.

Người đàn ông ra mở cửa có đôi vai rộng và mái tóc đã ngả bạc

thưa dần ở thái dương. Ông mặc quần kaki và chiếc áo phông kiểu
chơi golf màu xanh dương với cặp kính đọc sách gài trên túi.

Chân ông để trần, và ở đâu đó phía sau, Abigail nghe rõ tiếng bình

luận về một trận bóng.

Mắt ông màu xanh biếc, nghiêm nghị, cho tới khi nụ cười nở trên

gương mặt ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.