NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 457

nhiên là vậy, không có kế hoạch như vậy. Họ có thể tin điều đó, hoặc
hàm ý như thế, hoặc chỉ đơn giản là một cách biểu thị sự tận tụy.
Nhưng em biết điều đó giờ nghĩa là sao, giờ em hiểu cái tầng sâu cảm
xúc đó. Và em biết anh sẽ chết vì em. Anh đặt mạng sống của anh
trước của em để bảo vệ em. Và điều đó làm em sợ.”

Anh cầm lấy tay cô, và hai bàn tay anh kiên định như đôi mắt anh

vậy. “Chú ấy không được cảnh báo. Chú ấy không biết kẻ thù. Chúng
ta thì biết. Chúng ta không rơi vào ổ phục kích đâu, Abigail. Chúng ta
tổ chức phục kích.”

“Vâng.” Thế là đủ, cô tự nhủ mình. Thế là đủ. “Em muốn anh biết

rằng, nếu anh bị thương trong trận phục kích, em sẽ rất thất vọng.”

Cô ngạc nhiên khi nghe anh bật cười. “Thế nếu đó chỉ là một vết

thương da thịt thì sao?” Anh nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống.

“Rất thất vọng.” Cô quay về phía anh, nhắm mắt lại. “Và em sẽ

không thông cảm đâu.”

“Em là một phụ nữ cứng rắn và mạnh mẽ. Anh đoán anh sẽ phải

tránh những vết thương da thịt.”

“Tốt nhất là như vậy.”
Cô ngả người vào anh, lắng nghe trận bão chuyển dần về phía tây.

Buổi sáng, khi bầu trời trong và xanh ngắt, nhiệt độ tăng lên, cô làm

việc thêm một tiếng nữa.

“Em cần chạy thử xem sao,” Brooks bảo cô.
“Vâng. Em cần điều chỉnh cho ổn. Gần đạt rồi, nhưng chưa hoàn

hảo. Em không muốn làm gì khác cho tới khi em xem xét được vài lựa
chọn. Giờ em đang kiểm tra thứ khác. Không liên quan.”

“Anh cũng kiểm tra tình hình chỗ Anson. Ông ấy sẽ gặp Garrison

và trợ lý giám đốc Cabot trong chín mươi phút nữa.”

“Em đoán chừng em cần thêm một ngày nữa cho chương trình này.”

Cô liếc nhanh ra sau. “Em không thể để lộ cho cơ quan chức năng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.