NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 520

Một sáng tháng Bảy rạng rỡ, một tháng mười hai năm kể từ ngày cô

chứng kiến các vụ giết người, Elizabeth Fitch bước vào phòng xét xử.
Cô mặc bộ đồ đen đơn giản và áo sơ mi trắng, với nét trang điểm tối
giản. Một đôi khuyên tai xinh xắn là thứ trang sức duy nhất của cô.

Cô về chỗ, tuyên thệ nói sự thật. Và nhìn thẳng vào mắt Ilya

Volkov.

Gã chẳng thay đổi mấy, thực sự vậy, Cô nghĩ thầm. Mặt và cơ thể

đầy đặn hơn một chút, tóc tạo kiểu chuyên nghiệp hơn. Nhưng vẫn
điển trai, vẫn lịch lãm.

Và một sự lạnh lùng dưới tất cả những vỏ bọc ấy. Giờ cô có thể

nhìn thấy điều đó, thứ mà cô gái trẻ không thấy được. Cái lạnh lẽo như
băng bên dưới vẻ hào nhoáng.

Gã mỉm cười với cô, và bấy nhiêu năm tháng trôi qua hết.
Gã nghĩ nụ cười kia đáng sợ, cô khẳng định. Thay vào đó, nó khiến

cô nhớ, và giúp cô tha thứ cho mình vì đã lóa mắt vào cái đêm đó, vì
đã hôn một kẻ đồng lõa giết hại bạn của cô.

“Xin hãy nói tên cô.”
“Tên tôi là Elizabeth Fitch.”
Cô kể lại câu chuyện mà đến giờ cô đã phải thuật lại quá nhiều lần.

Cô không bỏ sót chi tiết nào và, theo hướng dẫn, cho phép mình thể
hiện tình cảm.

“Những sự kiện này xảy ra mười hai năm trước,” công tố liên bang

nhắc cô. “Tại sao cô phải mất lâu đến vậy mới xuất hiện?”

“Tôi đã xuất hiện ngay tối hôm đó. Tôi đã thuật lại với các thanh tra

Brenda Griffith và Sean Riley tại Sở cảnh sát Chicago.”

Họ đều có mặt trong phòng xử. Cô nhìn họ, cả hai người, thấy

những cái gật đầu xác nhận.

“Tôi được đưa tới một nhà an toàn, sau đó chuyển sang chế độ bảo

vệ của Cục Cảnh sát Tư pháp và chuyển đến một địa điểm khác, nơi
tôi vẫn được các sĩ quan cảnh sát Tư pháp John Barrow, Theresa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.