NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 60

Họ đưa cô vào một gian phòng có bàn và mấy cái ghế tựa. Một sĩ

quan ở lại cùng cô trong khi người kia đi lấy cà phê cho cô.

“Kể cho tôi biết chuyện gì xảy ra nào.”
Anh ấy nói với cô tên của mình, cô vẫn còn nhớ. Sĩ quan Blakley.

Anh ấy có gương mặt lạnh lùng và đôi mắt mỏi mệt, nhưng anh ấy lại
là người mang chăn cho cô.

“Chúng tôi đến vũ trường. Julie và tôi, chúng tôi tới vũ trường?”
“Julie tức là Julie Masters.”
“Vâng.”
“Vũ trường nào?”
“Warehouse 12. Tôi...” Cô phải kể sự thật. Không được nói dối nữa.

“Tôi đã làm căn cước giả cho chúng tôi.”

Gương mặt anh ấy thoáng vẻ ngạc nhiên khi ghi vào cuốn sổ tay của

mình. “Cô bao nhiêu tuổi?”

“Mười sáu. Tháng Chín này tôi sẽ được mười bảy.”
“Mười sáu,” anh ấy lặp lại, quan sát cô, giọng nói và ánh mắt không

biểu lộ gì. “Cha mẹ cô đâu rồi?”

“Chỉ có mẹ tôi thôi. Bà ấy rời khỏi thành phố đi dự một hội nghị y

tế.”

“Sẽ phải thông báo với bà ấy.”
Elizabeth chỉ biết nhắm nghiền mắt. “Vâng. Mẹ tôi là bác sĩ Susan

L. Fitch. Bà ấy nghỉ ở khách sạn Westin Peachtree Plaza, tại Atlanta.”

“Được rồi. Và cô đã giả mạo giấy tờ để lọt vào Warehouse 12.”
“Vâng, tôi xin lỗi. Các anh có thể bắt tôi, nhưng các anh phải tìm

những kẻ đã giết chết Julie.”

“Cô nói các cô đã ở trong một ngôi nhà, không phải vũ trường.”
“Chúng tôi gặp Alex ở vũ trường. Chúng tôi tới nhà anh ta. Lẽ ra

không nên như vậy. Chúng tôi uống rượu. Lẽ ra không nên làm vậy.
Tôi say, rồi tôi ra ngoài vì...” Nước mắt lại thi nhau tràn xuống hai gò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.