NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 58

Sốc, cô tự nhủ mình trong khi hai hàm răng va lập cập. Vừa vã mồ

hôi lại vừa rùng mình, chóng mặt, nôn mửa, mạch đập nhanh. Cô bị
sốc, và cô cần suy nghĩ.

Để làm ấm cơ thể, cô xoa xoa hai tay thật nhanh lên cánh tay trong

khi cố thở chậm lại. Cô lật người để tìm lại cái ví đã văng khỏi tay lúc
cô ngã. Cô cố giữ chặt cái ví trong suốt chuyến đi, cho nên cô an ủi
mình rằng cô vẫn đang suy nghĩ ở mức độ nào đó.

Cô cần gọi cho cảnh sát, cô cần giúp đỡ.
“Lấy điện thoại ra,” cô thì thào, tự chỉ dẫn mình. “Bấm nút nhớ 1.

Báo cho họ biết... báo cho họ...”

“911 đây, cô gặp tình huống khẩn cấp gì?”
“Cứu tôi. Xin cứu tôi?”
“Tình trạng khẩn cấp của cô là gì?”
“Hắn đã bắn họ.” Nước mắt trào đầy hai mắt cô, khiến giọng cô như

chìm đi. “Hắn bắn họ, và tôi bỏ chạy.”

“Thưa cô, cô đang báo về một vụ nổ súng phải không?”
“Hắn đã giết họ. Hắn giết Julie. Tôi bỏ chạy.”
“Tôi sẽ cử người tới giúp. Cho tôi biết vị trí của cô.”
“Tôi không biết mình đang ở đâu.” Cô đưa tay bưng miệng, cố

không để mình gục xuống. “Tôi chạy. Tôi chỉ biết chạy. Tôi nghĩ tôi ở
gần đường Lake Shore. Đợi đã. Đợi tôi được chứ? Xin đừng bỏ đi.”

“Tôi vẫn ở đây. Tên cô là gì?”
“Tôi là Elizabeth. Tôi là Elizabeth Fitch.”
“Elizabeth, cô có nhận ra được gì không? Một dấu mốc, một địa chỉ

chẳng hạn?”

“Tôi sẽ cố tìm. Tôi ở sau một căn nhà. Một căn nhà bằng đá xám có

tháp.” Cô tập tễnh đi về phía căn nhà, giật bắn mình khi cô bước vào
cả quầng đèn an ninh chói chang. “Nó có... nó có một lối chạy xe lát
gạch, và một ga ra rất lớn. Có các sàn và... nhiều vườn.”

“Cô có đi ra phố được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.