NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 102

của bạn. Lần nào cũng hiệu quả.

Anh ra khỏi giường. Anh nghe thấy tiếng mẹ trong bếp trên tầng, tiếng bố

anh xem ti vi trong phòng. Sáng sớm ở nhà Bolitar. Cửa tầng hầm mở ra.

“Con dậy chưa, Myron?” mẹ anh hỏi váng lên.
Myron. Một cái tên dở hết chỗ nói. Anh ghét nó như xúc đất đổ đi. Anh

xem việc được bố mẹ đặt tên là Myron là một cách đền bù cho việc anh
không phải gánh chịu bất hạnh nào - anh được sinh ra với đầy đủ ngón tay
ngón chân, không bị sứt môi, đi tập tễnh, hay có tai súp lơ.

“Con dậy rồi,” anh đáp.
“Bố con mua mấy cái bánh rán vòng đấy. Ở trên bàn nhé.”
“Cảm ơn mẹ.”
Anh ra khỏi giường leo lên cầu thang. Một tay anh sờ thấy hàm râu ram

ráp cần phải cạo; tay kia lau gỉ mắt. Bố anh bận bộ nỉ Adidas, nằm ườn trên
đi văng như một chiếc tất ướt, ăn bánh rán vòng rỉ cả nước xốt cá ngần. Mỗi
sắng bố anh lại vừa ăn vừa xem băng tập thể dục. Giữ dáng theo phương
pháp thẩm thấu bằng mắt.

“Chào con, Myron. Có mấy cái bánh rán trên bàn đấy.”
“Vâng, cảm ơn bố.” Như kiểu bố mẹ anh không nghe thấy người kia nói gì

ấy.

Anh vào bếp. Mẹ anh đã ngót sáu mươi, nhưng trông trẻ hơn tuổi rất

nhiều. Xem nào, chỉ như bốn lăm thôi. Bà cư xử cũng trẻ hơn tuổi rất nhiều.
Xem nào, như mới mười sáu vậy.

“Tối qua con về muộn đấy nhé,” mẹ nói.
Myron khẽ làu bàu.
“Rốt cuộc thì mấy giờ con về nhà thế?”
“Muộn lắm ạ. Gần mười giờ.” Myron Bolitar, tàu lượn siêu tốc lúc đêm

muộn.

“Vậy,” mẹ khơi mào, cố ra vẻ và nói giọng bình thường, “con ở với ai?”

Bà chủ nhà Nhạy cảm.

“Chẳng với ai cả,” anh nói.
“Chẳng với ai cả? Con ra ngoài cả tối một mình?”
Myron quay ngang quay ngửa. “Khi nào mẹ định cho lắp đèn tròn với cáp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.