NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 106

15

“Làm thế nào tìm ra hắn?”

Họ đến trường trung học Ridgewood lúc chín rưỡi. Đó là một ngày tháng

Sáu ấm áp, một ngày có thể khiến ta đắm đuối nhìn ra ngoài cửa sổ mơ màng
đến giờ tan học. Quanh trường không có nhiều hoạt động lắm - như thể cả
trường, thậm chí là tòa kiến trúc đồ sộ này, đang lừ đừ tiến tới kỳ nghỉ hè.

Myron nhớ rằng những ngày tháng này khốn khổ biết bao nhiêu. Điều này

khiến anh nảy ra một ý.

“Kéo chuông báo cháy đi,” anh nói.
“Thôi xin.”
“Ta sẽ lùa tất cả mọi người ra ngoài. Như thế sẽ dễ phát hiện ra hắn hơn.”
“Nhanh trí một cách ngu ngốc,” Win nói.
“Với cả trước đây lúc nào tôi cũng muốn kéo chuông báo cháy mà.”
“Vậy liều đi.” Không ai chú ý đến họ khi họ vào trường. Không có bảo vệ,

không khóa cửa, không giám sát hành lang. Đây không phải một trường trung
học ở thành phố. Myron tìm thấy chuông báo cháy cách không xa lối vào.

“Các nhóc đừng có thử trò này ở nhà đấy nhé,” Myron nói. Anh ra tay.

Chuông kêu. Rồi đến tiếng reo hò của đám học sinh. Myron cảm thấy thoải
mái trước hành động của mình. Anh tính kéo thêm vài hồi chuông nữa nhưng
rồi quyết định có người sẽ nghĩ đó là trò trẻ trâu mất.

Win giữ cửa mở và giả vờ là trưởng đội cứu hỏa. “Xếp hàng một,” anh bảo

đám học sinh. “Và hãy nhớ là: Chỉ các em mới có thể phòng cháy.”

Myron tia thấy Grady. “Thấy rồi.”
“Đâu?”
“Rẽ vào góc. Bên tay trái. Ngài Thời trang.”
Gary Grady mặc áo vest mầu vàng như của hãng Century 21 cùng quần

sọc cam Keith Patridge. Win trông khó chịu ra mặt khi nhìn thấy cảnh ấy. Họ
tiến đến chỗ nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.