NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 146

thế mẹ lại lo. “Mấy đêm tới con phải làm việc muộn.”

“Con chắc chứ?”
”Vâng.”
“Cẩn thận đấy, Myron. Đêm hôm đừng có đi đâu một mình.”
Esperanza mở cửa. “Cuộc gọi khẩn cấp ở đường dây số ba,” cô nói, đủ to

để mẹ Myron nghe thấy.

“Thế thôi mẹ nhé. Có cuộc gọi khẩn.”
“Nhớ gọi cho bố mẹ đấy.”
“Vâng.” Anh cúp máy rồi ngước nhìn Esperanza. “Cảm ơn em.”
“Nhằm nhò gì.”
“Có ai gọi không?”
Cô gật đầu. “Lại là Timmy Simpson. Em đã tìm cách giải quyết, nhưng

anh ta nói vấn đề này cần đến chuyên môn cụ thể của anh.”

Timmy Simpson là tân binh trong làng bóng chày, chơi ở vị trí chặn gần

cho đội Red Sox. Nỗi phiền toái của liên đoàn.

“Chào Timmy.”
“Này Myron, tôi đợi mất hai tiếng mới thấy anh gọi lại.”
“Vừa nãy tôi ra ngoài. Có việc gì vậy?”
“Tôi đang ở Toronto, được chứ, ở Hilton. Và khách sạn này không có

nước nóng.”

Myron đợi. Rồi anh nói, “Tôi nghe đúng chứ, Timmy? Cậu vừa nói…”
“Không tin nổi chứ gì?” Timmy gào lên. “Tôi vào buồng tắm, phải, đợi

năm phút, rồi mười phút. Nước lạnh chết cha, Myron ạ. Lạnh như đá. Cuối
cùng tôi gọi xuống lễ tân, đúng chưa? Tay giám đốc tép riu bảo với tôi là
đường ống nước bị trục trặc. Đường ống nước bị trục trặc, nghe cứ như tôi
đang ở trong một căn nhà xe kéo chết tiệt vậy. Thế là tôi nói, vậy bao giờ
sửa? Nó trình bày cả một bài dài ngoằng về việc nó không rõ. Anh tin được
cái chuyện vớ vẩn này không?”

Không, Myron nghĩ. “Timmy này, chính xác thì tại sao cậu lại gọi cho

tôi?”

“Giời ơi, Myron, tôi là dân chuyên nghiệp, đúng chứ? Và tôi đang bị mắc

kẹt ở cái chốn xui xẻo không một giọt nước nóng này. Ý tôi là, trong hợp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.