NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 168

xe ba bánh nom như được phục chế từ một món mà nhà kháo cổ học khai
quật được. Chân cô vướng phải bụi cỏ cao, những lưỡi cỏ ran rát chích vào
bắp chân cô. Trong lúc đi vòng quanh, Jessica hé mắt nhìn qua những khe hở
trên tấm mành cửa sổ. Cô nhìn được mấy căn phòng và thấy một món đồ đạc
hay vật treo tường nhân dịp gì đó, nhưng không có người.

Ở sân sau cô thấy mành trong bếp chưa được kéo xuống. Đèn cũng tắt. Ở

đây tối như hũ nút, sắc hồng không hấp thu được chút ánh đèn đường nào để
sáng lên. Cô nheo mắt nhìn qua cửa sổ, khum tay quanh mặt để ngăn phản
chiếu. Ánh đèn từ căn phòng đằng trước xuyên sang bếp. Trên bàn là một cái
túi. Và một chùm chìa khóa.

Có người ở nhà.
Tiếng động phía sau làm cô giật bắn mình. Jessica quay phắt lại, nhưng

trời tối quá không thể nhìn ra đấy là gì. Tim cô đập loạn trong lồng ngực. Bầy
dế cất tiếng nỉ non. Cô nện cả hai nắm tay lên cửa.

“Nancy! Nancy ơi!”
Cô nghe thấy nỗi sợ hãi trong giọng mình và thầm trách bản thân vì điều

đó. Bình tĩnh nào. Mày đang tự dọa mình đấy.

Cô ngừng lại, thở sâu vài nhịp, cảm thấy dịu đi phần nào. Cô lại nhìn qua

cửa sổ, áp hẳn mặt vào tấm kính. Cô đang quan sát ánh đèn thì một chuyện
xảy ra.

Có người đi qua.
Jessica nhảy dựng lên. Cô không nhìn thấy ai, không nhìn thấy cái gì cả,

có điều ánh đèn đã biến mất trong vài giây ngắn ngủi. Cô nhìn lại. Không có
gì. Nhưng có người đã đi qua chắn mất ánh sáng. Cô đặt tay lên nắm đấm cửa
bếp.

Lần này cửa không khóa. Nắm đấm xoay dễ dàng.
Đừng vào, đồ ngốc! Gọi cảnh sát đi!
Rồi bảo sao? Tôi gõ cửa mà không ai ra mở? Rồi tôi dòm qua cửa sổ thì

thấy có người đi lại?

Nghe cũng không đến nỗi tệ lắm.
Với mình thì thế là tệ rồi. Với cả mình phải tìm điện thoại nữa. Trong lúc

mình làm việc đó thì bất cứ chuyện gì đang diễn ra trong kia có lẽ cũng kết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.