NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 180

27

“Chúng tôi nhận được cuộc gọi vào quãng mười một rưỡi,” Jake nói, dẫn
Myron đi qua hành lang bệnh viện St. Bamabas. Nét mặt Jake không đổi, đôi
mắt đỏ sưng vù. Họ hối hả đi qua quầy lễ tân tròn và đợi thang máy.

“Jessica không sao chứ?” Myron hỏi.
“Cô ấy sẽ ổn thôi,” ông đáp. Rồi ông nói thêm, “Ước gì tôi có thể nói

tương tự về Nancy Serat.”

“Có chuyện gì thế?”
“Cô bé bị thắt cổ bằng dây kim loại.” Thang máy đến nơi. Jake bấm nút

lên tầng năm. “Khi không thấy ai ra mở cửa, Jessica bèn đi vào bằng cửa sau.
Tên sát nhân chắc vẫn lẩn quất trong đó. Hắn nện vào đầu cô ấy rồi bỏ chạy.
Tỉnh lại, cô ấy liền gọi cho chúng tôi. Tôi đã nói là cô ấy khá may mắn vì
không bị thủ phạm sát hại.”

Thang máy mở ra với một tiếng tinh. “Cô ấy ở phòng nào?” Myron hỏi.
“515.”
Myron lao như tên bắn dọc hành lang. Anh rẽ vào góc. Jessica nằm trên

giường bệnh, khuôn mặt xám ngắt. Bác sĩ đứng cạnh cô, đang chuẩn bị tiêm.
Jake tới sau lưng Myron nhưng đứng bên ngưỡng cửa.

Giọng cô run rẩy. “Myron?”
“Anh đây,” anh nói, nắm tay cô. Cô trông thật nhỏ bé, mong manh, và đơn

độc. “Anh không đi đâu.”

Bác sĩ tiêm cho cô. “Cô cần nghỉ ngơi,” ông nói.
“Tối không sao mà,” Jessica khăng khăng một cách yếu ớt. “Tôi muốn ra

khỏi đây.”

“Theo chúng tôi tốt nhất cô nên ở đây qua đêm để được theo dõi.”
“Nhưng…”
“Nghe lời bác sĩ đi Jess,” Myron xen vào. “Tối nay chúng ta chẳng thể làm

gì đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.