NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 212

Mắt lão sáng bừng lên. “Chính xác. Anh cũng chơi à, anh Lockwood?”
“Vâng.”
“Không có gì giống thế, phải không?”
“Không gì luôn,” Win tán thành. “Ông chơi ở đâu?”
“Với kiểu của tôi thì không dễ gì tìm được một sân golf tốt. Tôi tham gia

một câu lạc bộ ở Westchester. St. Anthony. Anh biết chứ?”

“Không.”
“Sân chẳng được ngon lành lắm. Mười tám lỗ, tất nhiên. Gồ ghề lắm. Anh

phải có chút dòng máu của dê núi đấy.”

Chuyện golf. Myron thích nghe những câu chuyện này. Ai mà chẳng thế

chứ?

“Có điều này tôi không hiểu,” Myron hùa theo. “Với tầm, ừm, ảnh hưởng

như thế, sao ông lại không chơi ở bất cứ nơi nào ông muốn?”

Herman và Win nhìn anh như thể anh là một kẻ ngoại đạo trần truồng

đang cầu nguyện trong tòa thánh Vatican. “Thứ lỗi cho cậu ta đi,” Win nói.
“Myron không biết gì về golf đâu. Cậu ấy nghĩ ‘sắt 9’ là một loại vitamin bổ
sung đấy.”

Herman cười phá lên. Hai thằng đàn em cười theo. Myron không hiểu.
“Tôi hiểu rõ mà,” Myron nói. “Golf là một đám đàn ông ăn vận ngớ ngẩn

dùng một khoảng đất mênh mông để chơi với một quả bóng và một cây gậy.”

Myron cười. Chẳng ai cười theo. Các tay golf vốn không có khiếu hài

hước lắm.

Herman nhét cây gậy vào lại túi. “Người ta không mang mấy cái trò vũ

lực, mua chuộc, hay bắt nạt vào sân golf,” lão giải thích. “Tôi cực kỳ tôn
trọng trò chơi này, vì truyền thống, đến nỗi không thể làm điều gì quá thô
thiển. Cứ như là chĩa súng vào đầu linh mục để đòi hàng ghế đầu trong nhà
thờ ấy.”

“Báng bổ,” Win nói.
“Chính xác. Không tay golf chân chính nào lại làm thế cả.”
“Anh phải được mời,” Win thêm vào.
“Phải. Và anh không chỉ chơi trên một sân golf đỉnh cao thôi đâu. Anh còn

phải thể hiện lòng tôn kính với nó nữa. Tôi muốn được mời tới một trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.