NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 215

31

Win và Myron trở lại văn phòng. Trận đánh làm Myron đau nhức, nhưng
không bị vỡ gãy cái gì cả. Anh sẽ chịu được. Anh chính là kiểu người đó.
Can đảm kinh hoàng.

Esperanza thốt lên, “Anh trông thảm quá.”
“Em chỉ mê bề ngoài là giỏi.”
Anh thảy cho cô bức ảnh Adam Culver. “Xem xem cô bạn Lucy của em có

nhận ra ông ấy không.”

Cô giơ phắt tay chào theo kiểu quân đội. “Jawoh, Kommandant

*

.” Trong

số các chương trình cổ điển thì Những người hùng của Hogan

*

là món

Esperanza mê nhất. Myron thì không khoái lắm, dù anh luôn ước là mình
cũng ở đó khi một ngôi sao truyền hình trẻ trung nói, ‘Này, tôi có ý tưởng cho
một bộ phim sitcom rồi nhé! Lấy bối cảnh ở một trại tù binh chiến tranh thời
Đức Quốc xã. Cười nổ ruột.’

“Có nhiều điện thoại không?” anh hỏi.
“Khoảng triệu cú. Phần lớn là cánh báo chí muốn nghe bình luận của anh

về việc Christian ký hợp đồng.” Cô mỉm cười. “Vụ này anh làm tốt lắm.”

“Cảm ơn em.”
“Tay Otto Burke đó,” cô nói, bút chì kề miệng, “còn độc thân không?”
Myron nhìn cô, hốt hoảng. “Sao em lại muốn biết?”
“Hắn cũng đáng yêu đấy.”
Cơn buồn nôn trở lại. “Em đang uy hiếp anh để đòi tăng lương phải

không? Nói phải đi mà.”

Esperanza cười bẽn lẽn nhưng không nói gì. Anh dợm quay bước về

phòng làm việc.

“Khoan đã,” cô nói. “Mấy phút trước có tin nhắn lạ gửi cho anh đấy.”
“Từ?”
“Một cô tên là Madelaine. Không nói họ. Nghe có vẻ gợi tình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.