NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 256

Mắt Jessica sáng lên. “Thông điệp của Nancy! Trời ơi, con bé nói bố em

kể cho nó nghe tất cả về cái áo len vàng của Kathy.”

“Khoan, chậm lại một tẹo nào. Chính xác thì Nancy nói gì?”
“Nó nói là - em trích nguyên văn nhé - ‘Bác kể hết cho em về cái áo len

vàng yêu thích mà bác tặng Kathy. Thật là một câu chuyện ngọt ngào.’ Chính
xác từng lời. Bố em chưa bao giờ mặc nó. Kathy thì có. Kiểu như áo ngủ
hoặc áo mặc nhà.”

“Bố em cho nó à?”
“Vâng.”
“Thế sao bác lại lấy lại?”
“Em chịu. Em tưởng nó nằm trong tài sản cá nhân của con bé ở trường

cơ.”

“Điều đó không lý giải tại sao ông lại hỏi Nancy Serat về cái áo đó. Hay

tại sao nó lại được giấu dưới gầm giường.”

Họ đứng trong im lặng.
“Chúng ta bỏ qua điều gì đó rồi,” cô lên tiếng.
“Có thể bố em thấy điều gì đó trong mớ quần áo này mà ta chưa thấy.”
“Ý anh là gì?”
“Anh không biết,” Myron thú nhận. “Nhưng mớ quần áo này rõ ràng quan

trọng với bác ấy. Có lẽ bác tìm thấy chúng ở nơi nào đó bất thường. Hoặc là
cảnh sát tìm thấy.”

“Nhưng Kathy mặc đồ màu xanh vào cái đêm nó rời đi mà. Điều này đã

được xác nhận rồi.”

Myron nhớ lại lời khai của các cô gái trong hội nữ sinh và bức ảnh. Nhưng

mà…

“Có một cách duy nhất để kiểm tra điều đó.”
“Như thế nào?”
Anh chạy ra xe. Bóng tối cuối cùng đã che phủ hoàn toàn ngày hè dài

đằng đẵng. Anh bật điện thoại, hy vọng họ vẫn ở trong vùng phủ sóng. Chỉ có
ba cột sóng nhấp nháy. Đủ cho điện thoại hoạt động. Anh thử gọi đến văn
phòng của Trưởng phòng Gordon. Chuông reo hai chục lần. Không ai nhấc
máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.