NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 302

Paul Duncan vờ bình thản. “Ta không biết cậu đang nói chuyện gì cả.”
“Thế thì để cháu nói rõ hơn nhé. Vụ ngoại tình này đã kéo dài sáu năm.

Hai năm trước đã bị Kathy bắt quả tang. Chú Adam cũng đã bắt gặp hai
người vào cái đêm chú ấy bị giết. Có chuyện nào nghe quen quen không?”

Mặt ông xám ngoét. “Làm thế nào…?”
“Cô Carol kể cho cháu.” Myron ngồi xuống. Anh cầm quyển Kinh thánh

lên, lật giở qua loa. “Chắc chú đã bỏ qua phần đừng thèm muốn vợ của hàng
xóm, phải không chú Paul?”

“Không phải như cậu nghĩ đâu.^
“Cái gì không phải là như cháu nghĩ?”
“Ta yêu Carol. Bà ấy cũng yêu ta.”
“Nghe bùi tai thật đấy, chú Paul.”
“Adam đối xử với bà ấy tệ lắm. Ông ấy đánh bạc. Chơi gái. Lạnh nhạt với

gia đình.”

“Thế sao cô Carol không ly dị?”
“Bà ấy không thể. Bọn ta đều là tín đồ Công giáo. Nhà thờ sẽ không cho

phép việc đó.”

“Vậy nhà thờ ủng hộ ngoại tình hơn à?”
“Không phải chuyện đáng cười đâu.”
“Vâng, đúng thế.”
“Cậu là ai mà dám phán xét bọn ta? Cậu nghĩ có chuyện nào trong số này

là dễ dàng à?”

Myron nhún vai. “Chú đã không dừng lại. Ngay cả sau khi bị Kathy bắt

gặp.”

“Ta yêu Carol.”
“Đấy là chú nghĩ thế.”
“Adam Culver là bạn thân của ta. Ông ấy có ý nghĩa rất lớn với ta. Nhưng

về chuyện gia đình thì ông ấy là kẻ đáng trách. Ông ấy cung cấp cho họ đầy
đủ vật chất, nhưng chỉ có thế. Hỏi Jessica đi, Myron. Con bé sẽ nói cho cậu
biết. Ta đã luôn bên nó. Từ hồi nó còn nhỏ. Ai đưa nó đi bệnh viện khi nó bị
ngã xe đạp? Ta. Ai lắp xích đu cho nó? Ta. Ai chở nó đến Duke nhập học?
Ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.