NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 316

48

Myron đỗ xe trên con đường đất. Đơn thương độc mã. Đồng hồ trên xe chỉ
8.30 tối. Anh vồ lấy đèn pin đi thẳng đến điểm hẹn.

Bụi cây rậm rạp. Mấy cành cây quất qua mặt anh. Anh lắng nghe những

thanh âm khác. Tiếng dế nỉ non thưa dần. Không còn gì khác. Ánh đèn pin
xuyên qua bóng tối dày đặc, tạo nên con dường cho anh đi theo. Myron nghe
thấy tiếng chân mình lạo xạo trên cành vụn và lá khô. Miệng anh khô khốc.
Cứ vào những khoảnh khắc như này là nó lại thế.

Anh đến gần hơn, cách chưa đầy hai, ba chục mét.
“Kathy ơi?” anh gọi to.
Không lời đáp.
“Anh Myron đây, Kathy. Anh đến một mình.”
Không lời đáp. Nhưng rồi Myron nghe thấy tiếng lệt xệt đằng trước. Có gì

đó lọt vào tầm mắt. Một mái đầu. Một mái tóc vàng dài.

“Ổn rồi,” Myron nhẹ nhàng nói. “Anh đến một mình.”
Cô ngập ngừng bước về phía anh. Bàn tay phải che mắt khỏi ánh đèn pin

chói lóa. Myron chĩa đèn đi chỗ khác. “Không sao rồi,” anh nói.

Cô tiếp tục đi về phía anh, một cái bóng lờ mờ. Bước chân cô chậm chạp,

nặng nề, như một con quái vật trong bộ phim hạng B sống dậy.

“Ổn rồi,” Myron nhắc lại. “Không ai làm hại được em nữa đâu.”
“Mong là thế.”
Giọng nói không phát ra từ cô. Mà vang lên đằng sau anh. Myron nhắm

mắt. Vai anh chùng xuống. “Chào Christian.”

“Cấm nhúc nhích, ông Bolitar. Giơ tay lên.”
“Sao phải phiền hà thế?”
“Hả?”
“Cậu định giết chúng tôi. Như cậu đã tìm cách giết Kathy. Như cậu đã giết

bố con bé và Nancy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.