NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 55

Nghệ thuật. Từ này rõ ràng không phải được dùng một cách ngẫu nhiên. Win
là nghệ sĩ, nghệ sĩ đỉnh nhất mà Myron từng gặp.

Myron nhớ lại lần đầu tiên chứng kiến Win phô diễn tài năng của mình.

Khi ấy họ đều là sinh viên năm nhất đại học. Một nhóm cầu thủ bóng bầu dục
vai u thịt bắp quyết định cạo trọc mớ tóc vàng của Win vì ngứa mắt với vẻ
ngoài của gã. Năm kẻ lẻn vào phòng Win lúc đêm hôm, bốn kẻ giữ chân tay
còn một kẻ cầm dao cạo và kem cạo râu.

Nói cho dễ hiểu thì đội bóng bầu dục năm đó đã có một mùa giải tồi tệ.

Quá nhiều cầu thủ bị chấn thương.

Myron và Win kết thúc bằng một bài tập đối kháng tự do hạng nhẹ. Rồi họ

nằm xuống chiếu, chống đẩy bằng nắm đấm một trăm cái - Win đếm to bằng
tiếng Hàn Quốc. Xong, họ lại ngồi thiền, lần này kéo dài mười lăm phút.

“Barro,” Win nói.
Cả hai mở mắt.
“Thấy tập trung hơn chưa?” Win hỏi. “Cảm thấy dòng năng lượng chưa?

Sự cân bằng?”

“Rồi, Châu chấu ạ. Muốn tôi cướp viên sỏi khỏi tay cậu không

*

?”

Win chuyển từ tư thế hoa sen đứng thẳng dậy một cách nhẹ nhàng, thanh

thoát. “Vậy,” gã nói, “cậu quyết định được gì chưa?”

“Rồi.” Myron chật vật đứng dậy chỉ bằng một động tác, ngả nghiêng sang

bên. “Tôi sẽ kể với Jessica mọi chuyện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.