NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 96

Chardonnay nhỉ?”

“Ông nhớ tốt thật đấy,” cô tấm tắc.
“Không, tôi chỉ nhớ những thứ quan trọng thôi.” Myron đảo mắt. Peter

khẽ cúi người rồi rời đi.

Nụ cười của cô hướng trở lại phía Myron. Anh cảm thấy vừa sợ hãi, bất

lực, vừa hạnh phúc ngất ngây.

“Em xin lỗi,” cô nói.
Anh lắc đầu. Anh e dè không dám mở miệng.
“Em chưa bao giờ có ý…” Cô không chắc phải nói tiếp thế nào. “Em đã

phạm nhiều sai lầm trong đời,” cô nói. “Em thật ngu ngốc. Em cứ tự hủy hoại
mình.”

“Không,” Myron nói. “Em hoàn hảo mà.”
Giọng cô trở nên nghẹn ngào, tay cô áp lên ngực. “Anh hãy vén tấm rèm

khỏi mắt mà nhìn con người thật của em đi.”

Anh nghĩ trong thoáng lát. “Đó là câu Dulcinea nói với Don Quixote trong

Hiệp sĩ xứ Mancha. Và là ‘vén mây mờ’ chứ không phải ‘tấm rèm’.”

“Hết sức ấn tượng.”
“Trước Win chơi trò này trong xe suốt.” Đó là một trò chơi cũ của họ.

Đoán những câu trích dẫn.

Cô nghịch nghịch ly nước, vẽ những vòng tròn nho nhỏ rồi lại chăm chú

quan sát hình ảnh nó tạo ra. Cuối cùng cô vẽ logo Olympics dưới nước.
“Chẳng rõ em đang cố nói gì với anh,” rốt cuộc cộ nói. “Chẳng rõ em muốn
chuyện gì xảy ra ở đây nữa.” Cô ngước lên. “Lời thú nhận cuối cùng nhé?”

Anh gật đầu.
“Em tìm đến anh vì em nghĩ anh sẽ giúp ích. Đó là sự thực. Nhưng đấy

không phải lý do duy nhất.”

“Anh biết,” anh nói. “Anh cố không nghĩ quá nhiều đến chuyện đó. Nó

làm anh sợ.”

“Thế giờ mình làm gì?”
Cơ hội của anh đây. Anh hy vọng còn có những cơ hội khác nữa. “Em lấy

hồ sơ của em gái em chưa?”

“Rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.