“Ê, cậu thì hay rồi.” Lý Tư Nghị vỗ vai Ngô Hãn Văn một cái, “Anh
em vẫn chưa tìm ra bến đỗ đấy.”
Ngô Hãn Văn thi xong, trông sắc mặt như khải hoàn trở về, thầy giáo
tới hỏi cảm thấy tình hình như thế nào, Ngô Hãn Văn nói thi rất thuận lợi.
Tâm tình của cậu ta cũng thoải mái hơn nhiều, không còn kiểu mỗi
ngày chạy vô phòng tự học tám trăm lần nữa. Tuần vừa rồi ngoại trừ cuối
tuần, ngày nào cũng bưng một cuốn sách Anh Văn rõ dày, nhàn hạ tản bộ
trong khuôn viên, có khi trong giờ thể dục còn chạy xuống sân cùng chơi
bóng rổ với đám nam sinh. Chỉ có điều chơi rất tởm.
Ngô Hãn Văn quệt mồ hôi trên trán, vứt banh cho một bạn học, “Các
cậu chơi trước đi, xương cốt trên người tớ chịu hết nổi rồi.”
“Cho nên mới nói, ông trời rất công bằng.” Lý Tư Nghị đang ngồi ở
một nơi thoáng mát nói với Ngô Hãn Văn, “Ông trời cho cậu một cái đầu
linh hoạt, thì không thể cho cậu tứ chi biết nghe lời.” Thể lực của Ngô Hãn
Văn quả thực rất tệ, chỉ chơi có một chút mà đã thở không ra hơi, “Cậu
ngừng lại một tí cho tớ với……”
Lý Tư Nghị đưa chai nước cho cậu ta, nói: “Thầy Bao bảo cậu giúp
lên danh sách cho đại hội thể thao trong trường, cậu đã làm xong chưa?”
Ngô Hãn Văn ngồi xuống một bên của bậc thềm nghỉ ngơi, “Sao, cậu
có tiết mục muốn báo danh?”
“Cậu giỡn gì chứ!” Một tay của Lý Tư Nghị đập bốp vào phần lưng
dưới của Ngô Hãn Văn, nói: “Tuy rằng quan hệ giữa hai ta sắt son như thế
này, nhưng tục ngữ nói rất đúng, xa thơm gần thối, cậu cứ chiếu theo đó mà
quên bén tớ đi cho xong.”
Ngô Hãn Văn cười, “Không được, lớp chúng ta ít nam sinh, mọi người
lại rất ít khi chủ động báo danh, sắp xếp đến phiên cậu thì cậu phải nhận