Động tác trên tay của Bạch Lộ chậm lại. Tiếng róc rách của dòng nước
từ tượng đài thiên thần lẫn trong âm thanh muôn màu muôn vẻ của khu
thương mại, thân tượng cẩm thạch biến đổi sắc màu rực rỡ.
Vài giây sau, Hứa Huy bỗng nhiên cười cười, quay qua bên, hơi bất
đắc dĩ lẩm bẩm: “Hắn luôn thích nghịch kiểu này, ngày nào cũng đi khiêu
khích người ta, tưởng người ta ngốc sao.”
Bạch Lộbuộc chặt lại tóc, sau đó đưa ly nước chanh trong tay cho Hứa
Huy.
“Cho cậu uống.”
Hứa Huy rũ mắt liếc qua một cái, “Cắm ống hút vào đi chứ.”
“À.” Bạch Lộ lại cúi đầu cắm ống hút vào trong ly nước. Hứa Huy
nhận lấy, uống một ngụm.
“Quay lại thôi.” Bạch Lộ tính toán thời gian trong bụng, sải bước về
phía quán ăn. Vừa đi được hai bước, cổ chợt căng——
Tóc đang bị người ở phía sau nắm lấy. May sao Bạch Lộ đi không đến
nỗi nhanh, không cảm thấy đau gì mấy, chỉ bị tạm thời mất thăng bằng, vội
vàng lùi lại mấy bước.
Khoảnh khắc đụng trúng một lồng ngực, bước chân của Bạch Lộ lập
tức ngừng, nhưng lưng vẫn hơi bị dán vào.
Cậu nắm tóc con người ta, một chút dịu dàng cũng không có, những
lọn tóc yếu ớt của Bạch Lộ nơi đầu ngón tay của cậu bị xiết rất chặt.
“Buông tay……” Bạch Lộ giữ yên cổ, tay giơ lên níu kéo theo bản
năng, gặp trúng ngay cổ tay của Hứa Huy.