NHẪN ĐÔNG (HOA KIM NGÂN) - Trang 172

Im lặng khá lâu, Bạch Lộ nghe thấy âm thanh trong di động đã nhạt

dần đi, bản thân Hứa Huy bên kia đã đi đến một nơi yên tĩnh.

Một chân của cậu giẫm lên thành của một bồn hoa thấp, biếng nhác

cảm khái: “Con gái thật đáng sợ.”

Bạch Lộ: “Sao thế?”

Hứa Huy ngẫm nghĩ, cười, bảo: “Có phải hôm bữa lúc tôi gọi điện

thoại? Giọng của cô ta đúng là rất to, xuyên qua điện thoại em còn nghe ra
nữa à.”

Bạch Lộ nằm trong căn phòng tối đen, chăn đắp đến miệng, giọng nói

bị lấp: “Có lẽ còn sớm hơn khi đó nữa.”

“Vậy tôi không nhớ nổi.” Hứa Huy một tay chống hông, hơi cúi đầu,

khẽ cười, nói: “Trước đó cũng từng gọi điện thoại chăng, không nhớ rõ
nữa. Trông em ngày ngày không hỏi này cũng không hỏi kia, thì ra đều nhớ
hết.”

Giọng điệu của cậu thoải mái, Bạch Lộ cũng cười.

“Đúng vậy, mình đều nhớ hết.”

“Mai tôi về, buổi tối cùng nhau ăn.”

Bạch Lộ nói: “Được.”

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, lại vẫn mưa. Mưa hè uể oải, mưa thu

đằng đằng.

Bắt đầu từ sáng sớm tinh mơ, bầu trời bên ngoài đã u ám nặng nề.

“Hay là trễ hơn một chút nữa.” Ăn xong bữa trưa, mẹ nhìn khí trời bên

ngoài, “Trời quá tệ, lại còn đổ mưa, đợi mưa nhỏ một chút hẵng đi nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.