NHẪN ĐÔNG (HOA KIM NGÂN) - Trang 310

Nhớ dạo huấn luyện quân sự, ký túc xá không có điều hoà, ban đêm cô

nằm trên giường, ngủ cứ hai mươi phút là phải rút giấy lau mồ hôi một lần.
Nhất là khu vực dưới cằm, giữa đêm rờ một cái toàn ướt nhẹp.

Để tiện cho sinh viên giao lưu, trường học cố gắp sắp xếp học sinh

cùng địa phương ở chung một phòng, kết quả, cả lớp tính luôn Bạch Lộ thì
mới đủ gộp thành một nhóm 4 nữ sinh phương Bắc, toàn bộ tụ tập trong
phòng 517.

Không chỉ có Bạch Lộ, mà ba cô gái kia lúc đầu xuống Hàng Châu

cũng vô cùng khó khăn thích ứng, chưa được nửa tháng thì cảm lạnh, nổi
mần đủ cả. Bì Ché nói sau khi cô ấy trưởng thành, lần duy nhất trọng lượng
tụt xuống dưới mức sáu mươi lăm cân, chính là dạo mới vào học.

May sao, theo thời gian dần dần trôi, mọi người đều đã thích ứng.

Thời gian là vạn năng.

Người đầu tiên bước ra từ phòng tắm là cái vị vừa ăn xong bánh rán,

Tào Nghiên, người Sơn Đông, thể trạng cường tráng, hai mắt long lanh, do
cuồng chó Sa Bì, nên bị bạn bè gọi là Bì Ché.

Hai người còn lại là Bé Ba và Nhỏ Út, một người đến từ Cáp Nhĩ Tân,

một người đến từ Bắc Kinh.

Bạch Lộ gầy bé nhất phòng thế mà lại là người lớn tuổi nhất, hơn Bì

Ché cả tháng tuổi.

Bảy rưỡi, chuẩn bị ra khỏi cửa, Bì Ché ăn một cái bánh rán vào bụng

còn cảm thấy chưa đủ, lại chạy đến con đường bên cạnh toà giáo thất mua
một hộp sủi cảo rán.

“Lên tới năm 3 rồi mà còn tự học cái rắm gì……” Bốn người xếp

hàng kéo nhau đi, Bé Ba ngủ gà ngủ gật oán trách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.