NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 122

“Cậu không sao chứ?” Hiểu lầm phản ứng của tôi là do đang ốm, bà già lo

lắng nhìn tôi, hỏi.

“Vẫn nên đi viện kiểm tra thì hơn nhỉ?”
“Không cần đâu ạ.” Tôi lắc đầu. “Không sao đâu, cháu chỉ bị cảm nhẹ

thôi.”

“Đúng là không sao chứ?”
“Vâng.”
“Cậu muốn gì thì cứ cho tôi biết. Kể cả nửa đêm gọi cũng không vấn đề

gì.”

Cái chết của má mày cũng là tội lỗi của mày.
Vì mày mà bà ấy chết.
Mày cứ việc giày vò cắn rứt.
Cứ việc cắn rứt! Sau đó hãy nhớ lại cho rõ đi!

Dấu bưu điện là ngày hôm qua, vẫn gửi từ bưu điện Sakyo. Giấy viết hệt

như lần trước. Chữ viết nghiêng ngả, mực đen.

Tôi ngồi trên sofa phòng khách đọc bức thư. Cái lạnh ghê gớm thấm sâu

vào da thịt, tôi rùng mình run rẩy. Chuyện phải đến rốt cuộc cũng đã đến.

Một tháng sau vụ hỏa hoạn, hắn không có thêm bất cứ hành động nào.

Điều này khiến tôi cảm thấy lạ lùng.

Cái chết của má mày cũng là tội lỗi của mày.
Quả nhiên là thế, má đã bị sát hại.
Tôi cầm bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu đưa lên miệng ngậm. Tay cầm

bật lửa cứ run bần bật.

Vì mày mà bà ấy chết.
Tại sao lại thế?
Mày cứ việc giày vò cắn rứt.
Hắn nhắc nhở tôi sao?
Cứ việc cắn rứt! Sau đó hãy nhớ lại cho rõ đi.
Hắn lại bảo tôi ‘nhớ lại’.
Nhớ lại ‘tội lỗi’ hay nhớ lại những điều ‘xấu xa’ của tôi, hay những thứ

liên quan đến vụ tai nạn tàu hỏa dẫn tới cái chết của mẹ đẻ tôi hai mươi tám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.