NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 131

Tôi không chú tâm nghe nhưng lời bài hát cứ văng vẳng lọt vào tai. Giọng

nữ hơi khàn. Hòa âm nghe như nhạc blues nhưng giai điệu lại trong trẻo kỳ
lạ.

Thành phố cô đơn? Đúng, nó vẫn luôn cô đơn. Không những thế, đôi khi,

nó còn vô cùng đáng sợ.

Ý nghĩ này bỗng chảy tràn trong tôi.
Vô số ánh mắt từ mọi phía.
Vô số ánh mắt của những người ngoài cuộc dán chặt vào tôi không rời,

bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Tôi tưởng tượng ra đủ thứ thái độ đằng sau,
chế nhạo, khinh khỉnh, gườm gườm đối địch.

Mọi người tràn ra lối đi bộ, những hàng xe chen chúc tắc nghẽn… Sự

đông đúc của thành phố luôn dẫn dụ tôi bước vào bóng tối vô tận. Chỉ chừng
đó linh hồn thôi cũng đủ khiến mọi thứ ngột ngạt. Hẳn nơi đây vẫn có chút
yêu thương, nhưng chắc chắn đa phần chỉ là thù hận. Tất cả đan xen chằng
chịt khó bề tháo gỡ, tất cả tụ thành một hồ nước đen kịt. Ở đó, tôi chôn vùi
đôi mắt đỏ ngầu của mình trong bất hạnh.

“Chào anh Hiryu!” Bỗng có người gọi, tôi bất giác mở mắt.
“Chào anh, anh còn nhớ em không?”
“Cô là…” Khi nhận ra cô gái mặc áo khoác màu lục sẫm đang đứng bên

bàn, tôi kinh ngạc. “Em là… Michizawa thì phải?”

“Trí nhớ anh rất tuyệt! Thật khéo quá…” Michizawa Kisako nghiêng đầu

nhìn tôi, “Em ngồi đây được không?”

“Đương nhiên là được. Mời em!”
Kisako cởi áo khoác, rồi ngồi xuống ghế đối diện với tôi. Dù trời lạnh, cô

vẫn gọi một cốc trà đá.

“À, cảm ơn em chuyện hôm trước…” Tôi căng thẳng, chật vật nói. “Vì

em đã đến viếng má tôi.”

“Vâng. Mới chỉ gặp nhau một lần nên em cũng thấy hơi ngại…” Kisako

mặc áo len màu xanh nhạt, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào tôi. “Anh không
sao chứ? Anh hãy mạnh mẽ lên. Anh Kakeba rất lo cho anh đấy.”

“Mấy hôm trước, cậu ấy cũng gọi điện cho tôi, rủ đến phòng nghiên cứu

chơi, bảo đừng âm thầm ngồi nhà mãi… À, em có thường xuyên đến quán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.