NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 146

Hai chúng tôi bước sang hành lang nhà chính rồi đi về phía xưởng vẽ.

Những chỗ bị cháy sập xuống đã được bịt lại bằng gỗ ép và tôn để tránh gió
mưa hắt vào. Tình trạng trông rất thê thảm.

“Đây là xưởng vẽ của tôi.” Tôi vừa nói vừa chỉ vào cánh cửa.
Kisako thỉnh thoảng lại liếc nhìn hình nhân không đầu đặt cuối hành lang,

may sao nó không bị bén lửa, cô ngạc nhiên, gật đầu.

Không kể má thì đây là lần đầu tiên có một phụ nữ bước vào xưởng vẽ

của tôi.

Căn phòng rộng, hơi âm u. Mùi màu dầu và bụi bặm như xộc vào mũi.

Trước khi đón tiếp Kisako, tôi đã thu dọn sơ sơ nhưng vẫn rất bừa bộn.

“Lạnh thật! Để tôi bật lò sưởi.” Với tâm trạng hồi hộp của một thiếu niên

lần đầu tiên mời bạn gái đến chơi nhà, tôi nhanh chóng châm lò sưởi rồi mời
Kisako ngồi xuống ghế.

“Em muốn uống gì không?”
“Không cần đâu! Anh đừng bận tâm.”
Hai tay đi găng đan vào nhau, Kisako bước đến giữa căn phòng rồi tò mò

ngó nhìn khắp lượt.

“Tranh vẽ hồi trước, khi chuyển về đây ở tôi đã bỏ đi hoặc cất vào phòng

chứa đồ. Nên chỗ này đều là tranh mới vẽ nửa năm trở lại đây.” Tôi giải
thích khi Kisako đang ngắm nghía.

Các bức tranh lớn nhỏ đủ kích cỡ treo rải rác trên tường. Liệu Kisako sẽ

nhìn nhận thế nào về những phong cảnh kỳ lạ đó? Bản thân tôi thì cho rằng
chúng rất kỳ quái.

Chắc chuyện này chẳng mấy quan trọng nhỉ?
Gần chục năm qua, tôi chưa từng để ai xem tranh của mình, thậm chí

chưa từng nghĩ tới việc ấy.

Nên nói thế này, tác phẩm của tôi thể hiện thế giới nội tâm của tôi. Cho

nên, dù người khác xem xong rồi nhìn nhận về chúng ra sao, với tôi cũng là
vô nghĩa.

Kisako không phát biểu gì, cô chỉ im lặng đứng hoặc xa hoặc gần, từ mọi

góc độ để ngắm mấy bức tranh. Lát sau, cô khẽ ‘ừm’ một tiếng rồi quay về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.