NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 147

phía tôi, hiện đang đứng trước lò sưởi, thận trọng hỏi, “Tranh của anh có đặt
tên không?”

“Có vài bức đặt tên,” tôi đáp.
“Những bức tranh ở đây thì sao?”
“Tranh ở đây… Để tôi xem nào! Chỉ có bức tranh khổ lớn dựng cạnh giá

sách có tên thôi.”

“Là gì vậy ạ?”
Côn trùng thời gian.” Tôi nhíu mày đáp.
Bầu trời màu xanh lục, mặt đất màu tím than. Những thân cây nâu đỏ mọc

thành rừng. Chính giữa bức tranh, một cái đầu nam giới nằm lăn lóc trên mặt
đất. Trên khuôn mặt vàng vọt khô quắt là hai hốc mắt trống rỗng, đen kịt,
một cái mũi bị đập gãy cùng khuôn miệng không có răng. Phần đầu hướng
về phía trước bị phá nham nhở, ở bên trong nhìn thấy hình hài một thai nhi
màu trắng xanh. Từ chỗ nó, tùng bầy sâu màu đỏ lúc nhúc tràn ra mặt đất.

Kisako hơi cau mày hỏi, “Côn trùng thời gian, nghĩa là gì?”
“Tôi không thể giải thích, em nghĩ thế nào cũng được.” Tôi vừa rút điếu

thuốc ra vừa trả lời.

“Thế à? Nhưng, đúng là em thấy bất ngờ.”
“Nghĩa là sao?”
“Em vốn tưởng tượng, anh sẽ thể hiện gam màu nhạt, nhẹ nhàng, anh sẽ

không dùng màu nguyên bản, chỉ dùng những sẳc tinh tế thôi.”

“Nói như em tức là tôi dùng màu hơi đậm, hơi gắt.”
Tôi bình thản đáp như thể chẳng phải chuyện của mình, “Em không thích

lối vẽ này sao?”

“Cũng không phải không thích, nhưng… em nên nói thế nào nhỉ… có

nhiều bức tranh trông thực kỳ lạ. Anh rất thích Dalí

*

phải không?”

“Nó đâu có giống Dalí.”
“Thế à? Em không sành hội họa nhưng các tác phẩm này đều vẽ theo trí

tưởng tượng, đúng không?”

“Tạm cho là thế đi. Đương nhiên, rất lâu về trước tôi cũng từng vẽ nhiều

tranh phong cảnh, chân dung và tĩnh vật. Thay vì nói đó là tưởng tượng thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.