NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 149

Kể từ đó, tôi đã nhiều lần cố nhớ lại, nhưng vẫn không thể nhớ thêm điều

gì. Miền ký ức quá xa xôi, hệt như những mảnh nhỏ trong trò ghép hình.
Nên tôi đành làm vậy, nhớ đến đâu thì vẽ đến đó.”

Tôi tâm sự với Kisako, và bỗng muốn kể ra mọi chuyện. Không hiểu tại

sao tôi lại nảy ra ý nghĩ này, nhưng đúng là tôi rất muốn làm thế.

Những suy nghĩ của tôi về vụ hỏa hoạn cách đây một tháng cùng cái chết

của má Sawako. Bức thư thứ hai do kẻ giấu mặt gửi đến. Chuyện về kiến
trúc sư Nakamura Seiji mà anh Shimada từng kể cùng mối quan hệ giữa ông
ta và Nhân Hình Quán này…

Những điều tôi nói với Kakeba khi đến phòng nghiên cứu của cậu ấy vào

tháng trước, chắc Kisako cũng nghe thấy ít nhiều. Hoặc có lẽ sau đó Kakeba
đã cho cô ấy biết thêm một số thông tin.

Giờ nghe câu chuyện của tôi, cô ấy sẽ phản ứng ra sao? Tôi cũng không

cố suy nghĩ sâu xa làm gì.

Chắc cô ấy sẽ bảo tôi nên báo cảnh sát. Nhưng đến giờ, tôi vẫn chưa định

làm vậy.

Hãy để sự việc diễn ra tự nhiên.
Đây là ý nghĩ rất thật của tôi.
Cứ nghe theo ông trời sắp đặt. Tuy nhiên…
Tôi không hề bận tâm mai kia sẽ có tai họa gì giáng xuống. Chỉ là…
Ký ức cắn rứt. Những cảnh sắc đã quá xa xôi.
Người viết thư khăng khăng giục tôi ‘Hãy nhớ lại đi!’ Những ‘tội lỗi’ và

‘hành vi xấu xa’ của tôi…

Tôi muốn nhanh chóng kết thúc việc này, dẫu bị hắn giết, tôi cũng không

bận tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.