À, ra là vậy!
Tháng Tám năm ngoái đến quán Lai Mộng, lần đầu tiên tôi cảm thấy ‘xao
động’…
Mẩu tin đăng trên báo tôi ngẫu nhiên đọc được. Không chỉ có mẩu tin vụ
tai nạn tàu hỏa đăng bên cạnh mà ngay cả vụ giết hại trẻ em cũng là một
trong những nguyên nhân gợi lại ký ức trong tôi.
Phát hiện thi thể một em bé bị giết dưới mương Kitashirakawa.
Mẩu tin ấy đã gợi lại tội lỗi của tôi trong quá khứ.
Con mương Kitashirakawa, thi thể một em bé bị giết… Xác trẻ con nổi
trên mặt sông.
Tai nạn tàu hỏa.
Sát hại trẻ em.
Đúng như hắn muốn, tôi đã nhớ ra hai tội lỗi khủng khiếp của mình. Chỉ
chưa nhớ ra tên đứa bé đó.
Tôi nhớ khuôn mặt mờ ảo của nó.
Mặt tròn tròn, ánh mắt ương ngạnh, đôi mắt nhỏ dài, màu nâu… mà so
với màu nâu thì…
Tên nó… Tên nó là…
Anh…
Chịu, không thể nhớ ra.
Tiếp theo sẽ đến lượt mày.
Hắn đã cảnh báo tôi.
Tức là, sau khi giết má Sawako và Tsujii, hắn sẽ giết tôi. Tôi buộc phải
chết sao?
Trong đâu tôi bỗng hiện ra khuôn mặt tươi cười của Michizawa Kisako,
bên tai tôi cũng văng vẳng giọng nói mạnh mẽ ấm áp của anh Shimada
Kiyoshi.
Tôi không muốn chết.
Dù vì lý do gì, dù tôi đã phạm lỗi lầm nghiêm trọng ra sao, tôi cũng
không muốn chết.
Chợt có tiếng chuông điện thoại vọng đến đôi tai đã đông cứng vì lạnh
của tôi.