Kakeba Hisashige liền nói, ‘Cô đến thật đúng lúc, anh đang rầu hết cả người
đây’. Sau đó anh giao việc cho cô.
Nhiệm vụ phải hoàn thành trong tối nay, Kisako cũng đang rảnh rỗi nên
thoải mái nhận lời. Nhưng thực không dễ dàng gì. Đối tác yêu cầu khắt khe
đủ thứ, nên mãi đến lúc nãy cô mới làm xong hai mươi trang ảnh nhét đầy
bốn trăm chữ.
“Cô vất vả quá!” Kakeba thở phào, “Muộn quá rồi, anh sẽ lái xe đưa cô
về.”
“Không cần ạ. Anh Kakeba còn nhiều việc chưa làm xong kia mà, anh cứ
hoàn thành nốt đi!”
Nghe cô nói vậy, Kakeba Hisashige gượng cười, đưa tay vò mái tóc bù
xù.
“Tính anh vẫn thế, toàn lần lữa để rồi nước đến chân mới nhảy. Nếu em
không đến thì anh sẽ giải quyết ra sao?” Kisako trêu chọc trả đũa Kakeba,
coi như bù đắp cho cả tối cô phải nhọc nhằn.
“Ừ, phải! Lẽ ra không nên thế này.” Kakeba dụi đôi mắt ngái ngủ, “Tại
hôm qua bỗng nhiên anh muốn đi xa…”
“Đi xa?”
“Ừ! Kiểu du lịch trong ngày thôi.”
“Bỏ giờ lên lớp để đi du lịch à?”
“Phải!”
“Đi đâu?”
“Thôi… hôm khác anh sẽ cho cô biết.” Kakeba do dự rồi lại gãi đầu. “Mà
cô nên cẩn thận đấy! Không cần anh đưa về thật chứ?”
“Anh đừng lo.”
“Cảm ơn nhé, cô giúp anh nhiều quá.”
Lúc này, Kisako hơi hối hận vì đã quá giữ kẽ không để cho Kakeba đưa
về.
Từ trường về nhà, trước nay cô vẫn đi đường này, nhưng đây là lần đầu
tiên cô đơn độc về lúc nửa đêm.
Cộp… cộp… Tiếng giày cao gót gõ trên mặt đường nhựa. Kisako nhìn cái
bóng trải dài trước mặt, cảm thấy nó không thuộc về mình nữa, hình như nó