NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 22

Đồng thời, cánh tay gắn với cốt xương hơi đung đưa khiến tôi mất vía

suýt nữa nhảy dựng lên. Thực ra, không phải do cô ta mà là do cánh cửa bên
trái động đậy, mở ra, và một người bước ra khỏi phòng.

“Hợ!” Người ấy cũng giật mình vì sự có mặt của tôi.
Đó là một thanh niên tầm thước, sắc mặt nhợt nhạt. Cậu ta mặc sơ mi

nhàu nhĩ màu vàng, quần lửng xanh dài đến đầu gối.

“Xin hỏi, anh có việc gì à?” Cậu ta vò mái tóc rễ tre thô cứng, ngờ ngơ

nhìn tôi.

“Tôi là…”
“Anh mới đến thuê nhà à? Anh ở phòng nào?”
“Không, tôi là…” Tôi lúng túng ngoảnh đầu sang cửa sổ mé phải, trông ra

nhà chính kiểu Nhật bên kia khoảng sân rộng.

“Hôm nay tôi mới dọn đến ngôi nhà kia…”
“À, thì ra anh là chủ nhà?”
“Cứ coi là thế đi.”
“Anh là Hiryu… Soichi phải không?”
“Đúng. Sao cậu biết tên tôi?”
“Trước đây tôi từng gặp bác gái, có nghe bác nhắc đến anh.”
Cậu ta vừa nói vừa khép cửa lại, tiến về phía tôi.
“Tôi là Tsujii. Tsujii Yukihito. Tôi ở phòng 1-B.”
Tsujii có khuôn mặt nhỏ, dài, hàm dưới hơi nhô ra. Đôi mắt một mí với

phần lòng trắng nổi bật, không hẳn là trắng dã, nhưng lại mang nét cười giả
tạo. Cậu ta nhìn tôi không chớp mắt.

“Tôi rất ngưỡng mộ anh. Kể ra thì chúng ta có cùng huyết thống đấy,

nhưng anh là chủ một tòa nhà to, tôi chỉ là người ở thuê. Xã hội thật bất
công. Nay tôi đã thấm thía điều này rồi.”

“Có cùng… huyết thống?”
“Sao?” Tsujii Yukihito thoáng bất ngờ, nhướng cặp lông mày thưa, “Anh

chưa nghe nói về tôi à?”

“Mọi việc liên quan đến khu nhà này đều do má theo dõi, cho nên…”
“Cha của chúng ta là anh em họ. Cho nên anh và tôi cũng là anh em họ

xa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.