NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 230

59

Kakeba Hisashige loạng choạng bước vào xưởng vẽ, sợ hãi nhìn tôi và
Hiryu, người đang ngồi trên ghế bập bênh, rồi nhìn khắp lượt quang
cảnh tan hoang do chính tay chủ nhân xưởng vẽ gây ra.

“Còn gì để nói không, Kakeba?” Tôi nói, “Lát nữa Michizawa Kisako

cũng sẽ đến đây.”

Nghe thế, Kakeba lại nhìn tôi.
“Cô ấy sẽ không đến đây.” Cậu ta nói, “Cô ấy sẽ không đến.”
“Sao?” Tôi kinh ngạc kêu lên, “Chẳng lẽ đêm qua, sau lúc đó cậu đã…”
“Sau lúc đó? Anh định nói là sau lúc đó tôi lại tấn công cô ấy chứ gì?”

Kakeba Hisashige vừa thò tay vào túi áo khoác màu ghi, vừa chậm rãi nói,
“Sai rồi. Cô ấy vào viện để kiểm tra vết thương tối qua nên không tới đâu.”

“Bệnh viện à?”
“Sáng nay, anh gọi điện bảo tôi đến đây lúc 12 giờ, đúng chưa? Anh cũng

nói thế với Kisako. Cho nên, tôi đã cơ bản đoán ra ở đây có chuyện gì và tôi
đến để xác nhận điều này.”

“Hừ!” Tôi phì cười, “Đến để xác nhận kế hoạch trả thù của mình thất bại

thảm hại chứ gì?”

Kakeba không trả lời tôi, mà từ từ ngoảnh ra phía cửa.
“Mời vào!” Cậu ta nói. Sau đó…
Có hai người xuất hiện ở cửa.
Một là Kuratani Makoto, lúc nãy tôi gặp ở đại sảnh, tôi còn nhờ cậu ta

nhắn một câu với Kakeba. Hai là một người đàn ông trung niên tôi chưa
từng gặp, mặc âu phục màu đen, dáng vóc cao lớn, tay xách cái túi màu nâu
đậm.

“Anh nói rằng trong xưởng vẽ này có lối đi bí mật do Nakamura Seiji

thiết kế, lối đi bí mật đâu?” Kakeba hỏi tôi.

“Còn giả vờ làm gì nữa?” Tôi ngạc nhiên đáp, “Mấy cái đấy cậu là người

biết rõ nhất còn gì. Nhìn đi, ở đây! Nhìn cái hốc trên sàn thì biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.