NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 238

61

Hơn 2 giờ chiều thứ Hai, ngày mùng 1 tháng Hai, trong quán Lai Mộng
chỉ có hai người khách.

Kisako và Kakeba Hisashige ngồi đối diện nhau. Kisako sốt ruột muốn

biết tình hình cụ thể nên cố nài Kakeba rời phòng nghiên cứu rồi ra quán
này.

“Vết thương không vấn đề gì chứ?” Kakeba hỏi.
Kisako khẽ gật đầu, “Vẫn hơi đau, nhưng không có gì đáng ngại nữa. Họ

nói xương cốt vẫn bình thường, cũng không lưu lại dấu vết bị đánh nào cả.”

Tuy nhiên, vết thương lòng thì vẫn chưa lành hẳn. Tự Kisako cũng cảm

thấy giọng mình không còn tràn đầy sức sống như bình thường nữa.

“Lẽ ra nên sớm có biện pháp gì đó. Nhưng vì anh chưa dám khẳng định,

và cũng không ngờ cô lại gặp chuyện không may như vậy.”

“Không sao ạ! Cũng chẳng còn cách nào khác mà. Đến em cũng hoàn

toàn bất ngờ…”

“Không, tại anh đêm hôm đó đã để cô ra về một mình, anh rất xin lỗi.”
“Không sao đâu ạ.”
Bấy giờ, Kisako đã nghĩ mình chết là cái chắc. Cánh tay ma nơ canh nhồi

đầy cát bên trong giáng xuống vai và lưng cô.

Vào thời khắc hoàn toàn tuyệt vọng, Kisako nghe thấy tiếng thầm thì ‘Tao

phải giết mày’. Một giọng trầm không lên không xuống. Cô không còn sức
để nhận diện người đó nhưng đây đúng là giọng của Hiryu Soichi.

Ngay sau đó, tiếng quát “Dừng tay!” cũng là…
Những tiếng bước chân hỗn loạn, những tiếng thở gấp, rồi không hiểu

sao, Kisako bỗng được đỡ đứng dậy. Trời rất tối, ánh đèn đường hắt ngược
sáng, nên cô không nhìn rõ mặt người nọ. Tuy nhiên…

Mặc dù cách nói chuyện cứ như một người hoàn toàn khác, nhưng giọng

của người đàn ông tự xưng là Shimada Kiyoshi ấy đúng là giọng anh ta,
Hiryu Soichi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.