NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 28

phương pháp mang tính biểu hiện tượng trưng, ông còn muốn hồi sinh người
phụ nữ mình yêu say đắm để ngắm nhìn khuôn mặt, nói chuyện, vuốt ve và
ôm bà vào lòng.

Và ông tạo ra lũ hình nhân này.
Chúng đều thiếu mặt. Chẳng lẽ vào những năm cuối đời, cha đã quên mất

dung nhan mẹ Miwako? Hay là bởi…

Ông đã già và cô độc, thể chất, tâm hồn đều suy kiệt, cuối cùng tự kết liễu

đời mình. Trước khi chết, ông nói gì với đám hình nhân dị dạng này?

Tôi đứng lên, ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc cháy dở, nhìn khắp lượt hình

nhân đứng im lìm, tâm trạng vô cùng phức tạp.

… Mẹ?
Từ những khuôn mặt phẳng dẹt trắng bệch tôi cố lục tìm trong ký ức mơ

hồ những đường nét còn lại về người mẹ đã mất, nhưng không thể.

Mẹ…
“Soichi.” Từ hướng nào không biết vọng lại tiếng gọi, “Soichi…”
À, đó là tiếng má Sawako, người mẹ hiện tại của tôi.
Như bừng tỉnh giấc mơ, tôi quay người về phía cửa. Chắc vì lâu không

thấy tôi trở lại nhà chính, bà đã lo lắng đi tìm.

Tôi cất tiếng, “Dạ!” Rồi bước ra khỏi xưởng vẽ.

Gã choàng tỉnh.

Căn phòng đen kịt. Bóng tối bao trùm. Lặng ngắt như tờ.
Đang giữa đêm khuya, không khí ẩm thấp, oi hức, nặng nề, nhưng không

vì thế mà gã cảm thấy khó chịu.

Đó là…
Tỉnh lại chốc lát giữa giấc ngủ chập chờn.
Đó là…
Ừ, đúng rồi…
Một lần nữa, khi chìm vào mộng mị, gã biết ý thức đó vẫn tồn tại trong cơ

thể mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.