NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 66

19

Mỗi khi tâm trạng nhẹ nhõm, tôi thường đi hơi xa một chút.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn dạo bước trên ‘đường Triết học’ yêu thích chạy từ

chùa Ngân Các tới chùa Pháp Nhiên vào ngày trong tuần hay những khoảng
thời gian ít khách thăm quan. Tháng trước, xác một bé gái đã được phát hiện
ở gần đoạn đường này.

Tôi không ghét chùa chiền miếu mạo nên thỉnh thoảng cũng có đến chùa

Nam Thiền hay miếu Hạ Áp… Có chỗ ở gần, nhưng nhiều nơi khá xa nên
tôi thường đi xe đạp.

Song lần này, xe đạp lại hỏng phanh.
Sự việc xảy ra vào chiều thứ Sáu ngày 16 tháng Mười.
Đạp xe ra khỏi nhà được một lúc, tôi liền nhận ra có vấn đề. Tôi bóp mấy

lần mà phanh cả hai bánh đều không ăn.

Lúc này lại đang xuống dốc, xe lao đi khá nhanh. Tôi vội thả hai chân

xuống đất hãm lại nhưng xe không thể dừng ngay.

Phía trước có mấy đứa nhỏ vừa tan học về đang dàn hàng ngang trên

đường. Chúng kinh ngạc dừng lại nhìn. Bộ dạng tôi lúc đó chắc phải bối rối
lắm.

Thần kinh vận động của tôi vốn dĩ chậm chạp, lại vội tránh đám học trò

nên mất thăng bằng ngã kềnh ra.

Lũ trẻ kêu ồ lên rồi cười như nắc nẻ. Một người lớn đi cái xe đạp bé tẹo bị

ngã nhào có lẽ trông rất buồn cười.

Đầu gối, vai, khuỷu tay bên trái đập mạnh xuống mặt đường. Trong một

chốc, tôi nghẹn thở và nằm bất động.

“Chú ơi, chú có sao không?” Một đứa bé không nỡ bàng quan đứng nhìn

bèn chạy lại hỏi thăm. “Có cần gọi xe cứu thương không ạ?”

Tôi trấn tĩnh, im lặng lắc đầu và dựng xe lên, cảm thấy cực kỳ khốn khổ.
Không đứa trẻ nào bị thương. Chúng vừa hò hét vừa tiếp tục bước đi. Tôi

đi phía sau chúng, dắt chiếc xe đạp bị cong ghi đông quay về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.