NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 73

“Khoan đã, Soichi…” Tôi vừa dợm bước đi thì bị má nắm lấy tay áo kéo

lại. Bà run rẩy, lắc đầu can ngăn, “Con đừng nhìn thì hơn.”

“Ngoài đó có thứ gì?” Tôi không nghe lời khuyên, vừa hỏi vừa nhìn ra

phía ngoài. Một vật thể quái dị nằm trên lối đi màu xám.

“Á…” Tôi bật kêu khẽ, rồi đưa tay bưng miệng.
Con vật nhỏ nằm sõng soài, là xác một con mèo trắng.
“Thật quá quắt! Ai làm trò này thế?”
Lúc nãy má hét lên là phải. Con mèo chết rất thê thảm. Cái đầu nhỏ chưa

bằng nắm tay của nó bị đập bẹp.

Chuyện xảy ra vào sớm thứ Bảy ngày 24 tháng Mười.

Hãy run sợ đi!

‘Máu’ bôi trên người ma nơ canh. Mảnh thủy tinh trong hòm thư. Những

hòn đá ngoài tiền sảnh. Dây phanh xe đạp bị cắt. Xác mèo. Tất cả đều là sản
phẩm của gã…

Để kẻ ấy phải sợ hãi. Để kẻ đang sống vô tư, quên đi tất cả ấy, phải nhận

thức được tội lỗi của mình.

Vẫn chưa đủ.
Những thông điệp mà gã gửi đi vẫn chưa đủ khiến kẻ ấy hiểu ra thâm ý.
Kẻ ấy vẫn…
Hãy run sợ đi!
Gã lặp đi lặp lại như niệm chú.
Hãy run sợ đi! Rồi sau đó…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.