NHẬT KÝ Á THẦN - Trang 146

Những móng vuốt đó có thể là ảo ảnh, nhưng bà ta vẫn đang chuẩn bị tấn

công ông.

“Bà thật sự cho rằng tôi sẽ cư xử một cách tự mãn gần một kẻ điên nếu tôi

không chuẩn bị thứ gì tự vệ sao?” ông hỏi.

Bà ta gầm gừ và lao đến, giương hết móng vuốt của bà ta ra.

Claymore chưa bao giờ bắn bất cứ thứ gì, nhưng bản năng của ông đã tự

làm điều đó. Ông bóp cò. Lamia loạng choạng lùi lại, rít lên.

“Sinh mệnh là thứ vô cùng mong manh,” ông nói. “Có lẽ bà nên đọc sách

của tôi! Tôi chỉ hành động để tự vệ mà thôi!”

Bà ta lại lao tới tấn công. Claymore bắn thêm hai phát nữa vào đầu người

phụ nữ, và bà ta đổ ập xuống sàn.

Ông mong chờ sẽ có nhiều máu hơn chảy ra… nhưng điều đó không quan

trọng. “Cậu-cậu nhìn thấy tình huống chứ, Burly?” ông gặng hỏi. “Tôi buộc
phải làm thế!”

Ông quay sang nhìn Black, rồi cau mày. Burly vẫn đang lau chùi các tách

café.

Burly không thể nào không nghe thấy tiếng súng. Sao chuyện đó có thể

xảy ra nhỉ? Tại sao chứ?

Và rồi thêm một điều không thể nữa xảy ra. Xác chết dưới chân ông bắt

đầu cục cựa.

“Tôi hy vọng giờ ông đã hiểu, ông Claymore.” Lamia đứng lên và nhìn

trừng trừng vào ông với con mắt rắn còn sót lại. Toàn bộ nửa bên trái khuôn
mặt bà ta đã bị thổi bay đi, nhưng nơi đáng lý ra phải có máu và xương lại là
một lớp cát đen thật dày.

Hình ảnh đó trông như thể Claymore vừa mới phá hủy một phần của lâu

đài cát… và thậm chí phần đó còn đang từ từ tái tạo lại.

“Bằng việc tấn công tôi bằng vũ khí của người phàm,” bà ta rít lên, “ông

đã tuyên chiến với con của nữ thần Hecate! Và tôi không đón nhận cuộc
chiến theo cách nhẹ nhàng đâu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.