NHẬT KÝ Á THẦN - Trang 144

“Tôi xin lỗi,” bà ta miễn cưỡng nói. “Tôi luôn quên… tôi không nhớ tên

tốt cho lắm, ông biết đấy.”

“Việc duy nhất tôi muốn bà làm là đi cho khuất mắt tôi,” ông nói. “Tôi từ

chối cải đạo sang bất cứ một tín ngưỡng nào mà bà thuộc về.”

“Tôi chỉ muốn nói chuyện,” bà ta cố nài. “Không phải là về các vị thần.

Mà về thằng nhóc tên Alabaster.”

Ông nhìn bà ta với ánh mắt đầy nghi ngờ. Sao bà ta lại biết tên cậu bé?

Claymore đã không hề nhắc đến nó trong cuộc nói chuyện điện thoại tối qua.

Bà Lamia mỉm cười. “Tôi tìm Alabaster được một thời gian rồi. Tôi là chị

nó.”

Claymore cười lớn. “Bà không thể bịa ra lời nói dối nào tốt hơn sao? Bà

còn già hơn cả cha thằng bé!”

“Ừm, bề ngoài có thể dối gạt mà.” Dường như đôi mắt bà ta long lanh

không được tự nhiên, màu lục phát quang, giống hệt ánh sáng trong giấc mơ
của Claymore. “Thằng nhóc đó che giấu bản thân rất tốt,” bà ta tiếp tục.
“Tôi phải thừa nhận rằng nó ngày càng giỏi trò ngụy trang bằng phép thuật
hơn. Tôi hy vọng bài diễn thuyết của ông sẽ khiến nó xuất đầu lộ diện, và
đúng thế thật. Nhưng trước khi tôi kịp tóm lấy nó, nó đã trốn thoát. Đưa cho
tôi địa chỉ của nó, rồi tôi sẽ để cho ông yên.”

Claymore cố tỏ ra bình tĩnh. Bà ta chỉ là một bà già điên khùng, đang lảm

nhảm những điều vô lý. Mặc dầu từ ngụy trang bằng phép thuật… Claymore
biết từ La Tinh đó. Nó có nghĩa là việc bỏ bùa che giấu nơi lẩn trốn. Người
đàn bà này là ai vậy nhỉ, sao bà ta lại muốn cậu bé? Rõ ràng rằng bà ta muốn
làm hại Alabaster.

Khi Claymore chăm chú nhìn bà ta, ông nhận ra còn một điều khác nữa…

Bà Lamia không chớp mắt. Đã bao giờ ông nhìn thấy bà ta chớp mắt chưa
nhỉ?

“Bà biết sao không? Tôi chán ngấy và mệt mỏi vì chuyện này rồi.” Giọng

Claymore run run mặc dù ông không muốn thế. “Black, cậu vẫn đang nghe
chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.