NHẬT KÝ Á THẦN - Trang 142

mất trí. Các Titan? Claymore cố không bật cười. Cho ông là gì, trẻ lên năm
sao?

Claymore cảm thấy nhẹ nhõm và khỏe khoắn. Giờ là lúc bắt đầu công

việc thường nhật vào mỗi buổi sáng của ông.

Ông cởi bỏ đồ ngủ, tắm rửa và chọn lấy bộ quần áo thường ngày – cùng

kiểu ông đã mặc trong buổi diễn thuyết tối qua: quần tây, áo sơ-mi, giày da
màu nâu được đánh bóng. Claymore không tự tin khi ăn mặc xuềnh xoàng.

Ông mặc thêm áo khoác bằng vải tuýt và bắt đầu thu thập đồ đạc cá nhân

của mình.

Máy tính xách tay: có. Ví: có. Chìa khóa: có.

Rồi ông ngần ngừ. Ông còn cần thêm một thứ nữa. Đó hoàn toàn là sự

phòng ngừa thái quá, nhưng sẽ giúp ông an tâm hơn. Ông mở ngăn kéo bàn
làm việc lấy ra khẩu súng ngắn nhỏ nhất – chín mi-li-mét – và nhét nó vào
túi áo khoác.

Đêm qua, cậu bé Alabaster kia đã làm lung lay tư tưởng của ông. Nhiều

đến mức Claymore đã đi ngủ mà chẳng viết được một dòng, điều mà ông
không thể để xảy ra ngay lúc này, khi mà hạn chót cho cuốn sách của ông đã
gần kề. Ông không cho phép người hâm mộ quá khích nào ảnh hưởng đến
tâm tình và tác phẩm của ông. Nếu điều đó có nghĩa là ông phải mang theo
vật gì để có cảm giác an toàn, vậy thì ông sẽ làm như thế.

Quán Café Black. Tên quán là một trò chơi chữ dở tệ, thế nhưng

Claymore vẫn trở lại quán hết ngày này đến ngày khác. Xét cho cùng, nơi
này bán café ngon nhất Keeseville. Mặt khác, nó là quán café duy nhất
Keeseville…

Ông đã khá là thân quen với chủ quán. Ngay khi ông bước vào bên trong,

Burly Black là người đầu tiên chào ông, “Howard! Khỏe không? Vẫn như
thường lệ chứ?”

Burly đúng là… ừm, lực lưỡng. Khuôn mặt săn gọn, hai cánh tay to khỏe

đầy hình xăm cùng vẻ mặt cáu kỉnh thường trực sẽ đưa anh ta vào danh sách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.