Theo ta thấy thì sự việc đó… thật khó để miêu tả. Nhiều năm tịch mịch.
Ngươi cao và đứng bất động, còn sống nhưng đang say ngủ. Ngươi sẽ biến
đổi một lần, và rồi lại biến đổi lần nữa. Con đường ngươi đi sẽ u buồn và cô
độc. Nhưng một ngày nào đó ngươi sẽ tìm lại được gia đình của mình.
Thalia siết chặt hai nắm tay. Cô ấy mở miệng định nói gì đó rồi đi tới đi
lui khắp phòng. Cuối cùng, cô ấy đấm mạnh tay vào các kệ sách. “Những
câu đó thật vô nghĩa. Tôi sẽ hy sinh tính mạng của mình, nhưng lại vẫn còn
sống. Biến đổi, đang ngủ? Ông gọi đó là tương lai sao? Tôi… tôi thậm chí
còn không có lấy một mái ấm gia đình. Tôi chỉ có mẹ, và không đời nào tôi
quay về với bà ấy.”
Hal bĩu môi. Ông gõ, Ta rất lấy làm tiếc. Ta không thể kiểm soát những gì
mình nhìn thấy. Nhưng ý ta không phải nói đến mẹ của ngươi.
Suýt nữa Thalia ngã ngửa vào màn cửa. Cô ấy kịp khựng người lại đúng
lúc nhưng trông có vẻ choáng váng, như thể vừa mới bước ra khỏi tàu lượn
siêu tốc.
“Thalia?” tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng hết mức. “Em biết ông ấy đang ám chỉ
gì sao?”
Cô ấy nhìn tôi qua khóe mắt. Tôi không hiểu sao cô ấy lại lo lắng đến thế.
Tôi biết cô ấy không thích nói về cuộc sống của mình khi còn ở L.A., nhưng
cô ấy đã kể cho tôi rằng mình là con một, và cô ấy chưa bao giờ nhắc đến
người thân nào ngoài mẹ mình.
“Không có gì,” sau rốt cô ấy cũng lên tiếng. “Quên đi. Tài bói toán của
Hal cùn rồi.”
Tôi khá chắc Thalia thậm chí còn không tin vào điều đó.
“Ông Hal này,” tôi nói, “nhất định là còn có nhiều điều nữa chứ. Ông vừa
bảo Thalia sẽ sống sót. Bằng cách nào? Ông có thấy gì về cái vòng đeo tay
không? Hay về con dê? Chúng tôi cần những điều có ích.”
Ông buồn bã lắc đầu. Ông gõ, Tôi không nhìn thấy gì về cái vòng tay. Tôi
xin lỗi. Tôi biết chút ít về chuyện con dê Amaltheia, nhưng tôi không nghĩ nó